Tình Yêu Của Anh, Thế Giới Của Em

Chương 67



Editor: Yulmi2704

Sau khi mẹ Lâm Trân đi vào bếp, bầu không khí trong phòng khách có chút lúng túng. Lâm Trân ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói với Đường Chính: “Anh mua những thứ này hết bao nhiêu tiền thế? Lát nữa để tôi trả lại anh.”

Đường Chính trả lời: “Đó là một chút tâm ý tôi muốn gửi đến dì, sao có đạo lý ở đâu ra mà cầm tiền về chứ, cô đang xem thường tôi phải không?”

Lâm Trân: “…”

Thôi được rồi.

Mặc dù bữa cơm chỉ có ba người, nhưng mẹ Lâm Trân lại làm một bàn đầy thức ăn. Lạp xưởng hôm qua bà mang tới cho cô cũng được đem ra nấu, nói là để Đường Chính nếm thử mùi vị quê hương. Trong bữa ăn bà đều hỏi rõ ràng từ tuổi tác đến công việc, lương tháng và gia đình của Đường Chính, Lâm Trân nghe xong chỉ muốn ngã khỏi ghế.

Nhưng trước khi tới đây Đường Chính đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, cho nên không bị hàng loạt câu hỏi của mẹ Lâm Trân dọa sợ chạy mất như lần trước nữa. Dường như mẹ Lâm Trân vô cùng hài lòng với các mặt của hắn, trên khuôn mặt nở nụ cười tươi rói.

Sau khi cơm nước xong Lâm Trân giúp mẹ dọn dẹp bát đũa, Đường Chính cảm thấy bản thân ngồi không cũng không tốt, cho nên cũng muốn giúp thu dọn một chút. Lâm Trân bê chén bát trong tay, thấy hắn đang chuẩn bị đứng dậy bèn quay đầu lại muốn bảo hắn ngồi yên thì đúng lúc Đường Chính đứng dậy, môi hai người liền chạm vào nhau.

Đường Chính: “…”

Lâm Trân: “…”

Hai người còn chưa phục hồi lại tinh thần thì mẹ Lâm Trân đã đi ra từ phòng bếp, sau đó che nửa mắt nói: “Ai dà, mấy đứa thanh niên trẻ tuổi đang yêu đúng thật là nhiệt tinh mà.”

Hai người vội vàng tách nhau ra, bầu không khí vô cùng lúng túng, Đường Chính hốt hoảng nói: “Con đột nhiên có việc, xin phép dì con về trước!”

Đường Chính lại giống như lần trước, lại chạy mất.

Mẹ Lâm Trân cười trêu Lâm Trân: “Ai da, thằng bé này thật trong sáng, không phải chỉ là hôn môi thôi sao, sao lại xấu hổ đến vậy cơ chứ.”

Lâm Trân: “…”

Cô chạy nhanh về phòng mình, đóng cửa rầm một cái.

Mẹ Lâm Trân đứng trong phòng khách không hiểu chuyện gì, không phải mới vừa rồi còn vô cùng phóng khoáng sao? Sao giờ lại biến thanh cô gái nhỏ thẹn thùng thế kia?

“Thật không hiểu nổi mấy đứa thanh niên này mà.” Mẹ Lâm Trân tiếp tục làu bàu một câu, sau đó tiếp tục thu dọn bát đĩa.

Bà ở nhà Lâm Trân ba ngày, trong thời gian này cũng thường xuyên nhắc Lâm Trân gọi Đường Chính đến ăn cơm, lần nào cũng bị Lâm Trân lấy cớ công việc bận rộn để từ chối.

Đến ngày thứ tư, sau khi cô đưa mẹ lên xe thì tự mình lái xe về phòng làm việc. Từ tai nạn xảy ra lần trước cô cũng không liên lạc với Đường Chính nữa, ngay cả nói chuyện phiếm cũng không.

Nhưng trong đầu cô luôn nhớ đến nụ hôn kia, ngay cả nằm ngủ cũng mơ thấy, giống như âm hồn mãi không tan. Tự giam mình trong phòng làm việc, Lâm Trân cảm thấy huyệt thái dương hơi đau, nhất định là do đã lâu cô không tiếp xúc với đàn ông cho nên mới lâm vào trạng thái không yên này.

Không không, đó không phải hôn, chỉ là tai nạn mà thôi.

Sau khi tự an ủi mình thêm một lần nữa, Lâm Trân cảm thấy không thể tự trói buộc bản thân, cô phải mở cửa tiếp xúc với thế giới bên ngoai. Cô nhanh chóng mở máy tính ra, lên mạng đặt một vé đi Ý cho minh.

Ra nước ngoai du lịch là kế hoạch cô đã vạch ra từ lâu, nhưng vì Giản Ngôn không đi cho nên cô cũng tạm thời không hẹn với người khác, nhưng bây giờ thì cô muốn đi một mình.

Sau khi đặt vé xong, cô cảm thấy cả người vô cùng thoải mái, gửi một tin nhắn cho Giản Ngôn khoe khoang: Chị sẽ đi Ý chơi.

Giản Ngôn: Sao lại đi Ý? Không phải đã đi nhiều lần rồi sao?

Lâm Trân: Bởi vì nơi đó có rất nhiều trai đẹp mà, hơn nữa nghe nói đàn ông Ý rất chung tình đó 🙂

Giản Ngôn: …

Giản Ngôn: Chị đi du lịch hay đi ngắm trai thế?

Lâm Trân: Khác nhau sao?

Giản Ngôn: …

Lâm Trân: Chị sẽ mang quà về cho em.

Giản Ngôn: Anh chàng người Ý đẹp trai sao?

Lâm Trân: Ha ha ha ha rất có thể, chị mang về em dám lấy sao?

Giản Ngôn: Không phải không dám mà là không cần. [mỉm cười]

Lâm Trân: … Gặp lại sau.

Sau khi Lâm Trân đến Ý thì mỗi ngày đều đi một nơi khác nhau, nhưng chủ đề chủ yếu luôn xoay quanh mấy anh chàng người Ý đẹp trai.

“Hôm nay ở công viên tôi nhìn thấy một anh chàng vô cùng đẹp trai! Nếu đàn ông Trung Quốc cũng ăn mặc như vậy thì chỉ số hạnh phúc của phái nữ sẽ tăng gấp đôi. [mỉm cười]

“Anh chàng ở nhà hàng có đôi mắt rất đẹp, anh ấy còn hỏi tôi muốn ăn gì, thật là nhớ mà [xấu hổ]

“Lúc ra cửa xếp hàng đón taxi, lúc xe tới, anh chàng đứng trước mặt đã nhường cho tôi, còn nói ‘lady first’ (ưu tiên phụ nữ), ôi, trái tim thiếu nữ khô héo lâu ngày của tôi.”

“Anh chàng bán hoa bên đường đột nhiên tặng hoa hồng cho tôi! Tôi có nên cho người ta số liên lạc không nhỉ!”

Đường Chính nhìn mấy dòng trạng thái mà Lâm Trân đăng trên weibo bốn ngày hôm nay cuối cùng không nhịn được bình luận bên dưới: “Có thể họ chỉ tiện tay thôi, tặng xong rồi thôi ấy mà [buông tay]”

Đột nhiên nhìn thấy tên Đường Chính, Lâm Trân hơi ngạc nhiên, một vài hình ảnh trong quá khứ lại hiện lên trong đầu. Cô liếc mắt một cái, trả lời hắn: “Cho nên mới nói đàn ông Trung Quốc vĩnh viễn không hiểu được cái gì gọi là lãng mạn [mỉm cười]”

Vừa mới gửi bình luận đi, cô đã ngay lập tức nhận được một bình luận mới.

Mẹ: Con gái à, mẹ nhìn nhiều ngày như vậy rồi mà sao không thấy ảnh của Đường Chính? Không phải con đi du lịch cùng cậu ấy sao?

Lâm Trân: “…”

Mẹ: Con đăng những người đàn ông này lên không sợ Đường Chính nhìn thấy sao?

Lâm Trân: “…”

Thẩm mỹ của mẹ có vấn đề sao…

Cô mím môi một cái, quyết định sau này đăng cái gì cũng phải hạn chế bạn bè, không để cho mẹ nhìn thấy.

Ừ, phải giấu cả Đường Chính nữa.

Sau khi đi quanh nước Ý một vòng, trước tết Nguyên Tiêu cô mới về nước. Đầu năm ai cũng bận rộn, phòng làm việc cũng chưa tụ tập tất niên, lần này nhân dịp trước tết phải nhanh chóng tiến hành. Cô mua rất nhiều đặc sản ở Ý về cho mọi người trong phòng làm việc, nào là champagne rồi sô cô la, cái gì cần có thì đều có hết.

Tối hôm đó mọi người chơi rất náo nhiệt, nhưng sau khi về đến nhà, Lâm Trân trống rỗng ngồi trong phòng khách, lại cảm thấy vô cùng cô đơn.

Cũng may cô còn có rất nhiều việc phải làm, mặc dù có chút buồn cười nhưng lại vừa vặn phù hợp với câu danh ngôn từ xưa “Không sợ cô đơn vì đã có công việc”.

Cuối tháng hai, con trai bạn tốt lớn lên từ nhỏ với cô đã tròn 1 tuổi, đối phương đặc biệt gọi điện cho cô, nói nhất định phải tham dự buổi tiệc sinh nhật.

Lâm Trân đồng ý, nhưng trong lòng luôn có cảm xúc lẫn lộn. Nhớ lại lúc còn hai mươi mấy tuổi, hai người bọn họ nhìn mấy người phụ nữ ngoài ba mươi tìm chồng rồi khinh bỉ, đàn ông có gì tốt cơ chứ, tại sao cứ bắt buộc phải lấy chồng.

Kết quả chỉ chớp mắt con trai cô ấy đã một tuổi rồi, mà cô bây giờ vẫn chỉ có một mình.

Nghĩ đến đây, lại nhớ Giản Ngôn cũng như vậy, cứ luôn nói ghét đàn ông, nhưng lại tìm được bạn trai sớm hơn cô.

Người duy nhất không thay đổi chỉ có cô mà thôi.

Tối hôm đó cô lại nằm mơ, mơ thấy nụ hôn khiến cô sợ hãi run rẩy ấy. Sau khi tỉnh lại cô bối rối lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng tự nói với bản thân.

Lâm Trân à, dù có muốn đàn ông đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đói bụng vơ bừa được.

Thật ra Đường Chính luôn muốn liên lạc với cô, mỗi ngày hắn đều trực chờ trong vùng bạn bè của Lâm Trân, chỉ muốn nhìn xem cô đang làm gì. Nhưng từ sau khi hắn bình luận vào sự kiện tặng hoa kia thì lại phát hiện Lâm Trân đã giới hạn vòng tròn bạn bè, đến đây thì hắn lại có chút vui vẻ, xem ra đã nghe lọt lời hắn nói rồi!

Lúc nhắc tới chuyện này với Hạ Tu, đối phương dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn mình: “Sao cậu không nghĩ đến việc cô ấy chặn cậu hả?”

Đường Chính: “…”

Hắn đúng thật là chưa từng nghĩ đến, người như hắn người gặp người thích hoa gặp hoa nở, trừ Hạ Tu ra thì đâu có ai nhẫn tâm chặn hắn đâu!

Nhưng hắn thường xuyên lén hỏi Giản Ngôn, dạo gần đây Lâm Trân có đăng mấy anh chàng người Ý lên vòng tròn bạn bè không, Giản Ngôn trực tiếp mở weibo cho hắn xem một loạt trai đẹp mà Lâm Trân đã đăng lên.

Đường Chính: “…”

Thật sự chặn hắn sao! Hừ, hắn thèm vào!

Hai người giống như đang thi đấu với nhau, không ai muốn liên lạc trước. Lâm Trân không về nhà ăn tết nhưng lần này đi dự sinh nhật thì nhất định phải về một chuyến.

Bởi vì hai người là bạn học cấp hai, cho nên ngồi cùng bàn là không ít bạn bè cũ. Vài người cũng tương đối khá giả, có thể nói chuyện với cô về sự nghiệp, còn mấy người không bằng cô thì chỉ có thể lôi chuyện chưa kết hôn ra làm đề tài.

Lâm Trân cũng coi như đã trải qua bao sóng gió trong đời, việc này còn kém xa so với trận địa mà ba cô sáu bà nhà cô bày ra. Nhưng cô lại không nghĩ tới ngay cả bạn thân của cô cũng hỏi đến.

Trước đây lúc hai người còn độc thân, các cô sẽ cùng nói độc thân tốt biết bao, nhưng hiện giờ cô ấy đã kết hôn, cũng cảm thấy cô nên kết hôn rồi.

Có lẽ đúng như người ta nói, bạn thân sẽ vào một lúc nào đó không còn là của bạn nữa, mà sẽ là một câu chồng, hai câu con cái.

Rời khi rời khỏi bữa tiệc, Lâm Trân về qua nhà thăm mẹ, nhân tiện đem quà mang từ Ý về cho bà.

Lúc nhìn thấy cô mang đến một túi mỳ Ý, bà rợn tóc gáy nói: “Trời ơi còn dám mua mỳ sao!”

Lâm Trân: “…”

Cô cười với mẹ một tiếng, nói: “Cho nên con mới mang đến cho mẹ ăn.”

Mẹ cô nói: “Ngoan, nghe mẹ nói, trên thế giới này không có khó khăn gì là không vượt qua được, có chuyện buồn tủi gì thì nói với mẹ, nhưng đừng có tự nấu mỳ cho mình ăn, được không?”

Lâm Trân: “…”

Tốt lắm. 😊

“Đúng rồi, lần trước con đi du lịch lại không đi cùng Đường Chính sao?” Mẹ Lâm Trân cất đồ vào tủ, sau đó tiếp tục câu chuyện bát quái tình cảm của con gái.

Lâm Trân nói: “Sao con lại phải đi cùng anh ta?”

Mẹ cô trợn mắt, nói: “Làm sao, cãi nhau hả?”

“Haiz, không nói rõ với mẹ được.” Lâm Trân cầm túi lên, chuẩn bị rút lui, “Con đi trước đây, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Mẹ Lâm Trân đi phía sau lưng cô, cố gắng nói thêm: “Vậy lần sau đưa Đường Chính đến cùng ăn cơm đi.”

Lâm Trân: “…”

Sau khi từ quên trở về, tâm trạng Lâm Trân vẫn không tốt lắm, người bạn kia của cô có gọi thêm vài lần nhưng cô cũng không về. Cho đến một ngày cô nhận được tin Giản Ngôn chuẩn bị kết hôn.

Lâm Trân: “…”

Cô muốn tuyệt giao! Mấy người này đều đi trước cô một bước, đều kết hôn trước cô, tuyệt giao đi!

Có thể là cảm nhận được sự tức giận của cô, Giản Ngôn lại tặng thêm một tin mới, nói tối nay phòng làm việc của Hạ Tu cũng sẽ tới.

Lâm Trân thành công bị dụ dỗ, kéo Ưu Ưu đi cùng để chúc mừng Giản Ngôn.

Vốn tưởng rằng sẽ đến nhà hàng lớn ăn một bữa, kết quả Đường Chính lại hẹn các cô ở KTV. Vừa nhìn thấy Đường Chính, ký ức cũ như bất chợt ùa về.

Hai người đều lúng túng, may là hôm nay nhiều người, bầu không khí cũng dễ nóng lên hơn, hai người cũng không quá mất tự nhiên. Đường Chính uống một chút bia, kéo Giản Ngôn và Ưu Ưu uống cùng, Lâm Trân vì phải lái xe nên chỉ uống nước ngọt.

Sớm biết không uống rượu sẽ phải lái xe đưa Đường Chính về thì cô đã uống thật nhiều rồi.

Đường Chính ngồi xe Hạ Tu tới, bây giờ Hạ Tu lại muốn đưa Giản Ngôn về, cũng không thèm đoái hoài tới hắn, vậy là Đường Chính bị giao cho cô.

Chuyện đưa Đường Chính uống say về nhà này cô đã làm rất nhiều lần, nhưng lần này hắn lại liên tục làm loạn.

“Vừa rồi tôi chưa ăn no, chúng ta đi ăn chút gì đó đi.”

Lâm Trân vẻ mặt lạnh lùng: “Về nhà anh muốn ăn gì sẽ có dì giúp việc làm cho ăn.”

Đường Chính tiếp tục mè nheo: “Nhà tôi cách chỗ này quá xa, đợi đến lúc cô đưa tôi về đến nơi thì không chừng tôi đã chết đói rồi! Cô cũng không có người chết trên xe mình phải không!”

Khóe miệng Lâm Trân giật một cái: “Tôi sẽ đạp anh xuống trước khi anh tắt thở!”

“Vậy thì cô chính là cố ý mưu sát, sẽ ngồi tù, đâu cần phải vì tôi mà ngồi tù dúng không.”

Lâm Trân: “…”

Cô có chút khó hiểu, tửu lượng của Đường Chính như thế này mà sao hết lần này đến lần khác hắn cứ đòi uống rượu!

“Vậy cô đưa tôi đến nhà cô đi, nhà cô gần đây!” Đường Chính mặc dù uống say nhưng vẫn nhớ đường một cách chính xác,” Đúng vậy, quẹo trái phía trước.”

Lâm Trân: “…”

Cuối cùng cô không chịu được một người say nói năng lảm nhảm nên phải đưa hắn về mình.

“Nhà cô có gì ăn không?” Đường Chính chóng mặt ngồi trên ghế salon hỏi.

Lâm Trân lấy trong tủ lạng ra mỳ và tương cà chua: “Mỳ Ý, ăn không?”

“Ăn!”

Lâm Trân cười một tiếng, đi vào bếp nấu mỳ.

Đến lúc cô bưng mỳ lên thì Đường Chính suýt chút nữa đã ngủ rồi. Hắn nhìn đĩa mỳ màu sắc bắt mắt trước mặt, cuốn lên một dĩa mỳ, đưa vào trong miệng.

“Khụ khụ khụ.” Hắn che miệng liên tục ho khan, sắc mựt khó coi nhìn Lâm Trân phụn ra một chữ: “Nước…”

Lâm Trân xoay người lấy cho hắn một cốc nước lạnh, “cạch” một tiếng đặt lên bàn.

Sau khi uống mấy ngụm nước, Đường Chính cảm thấy khá hơn nhiều, hắn có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn: “Không ngờ… Cô nấu mỳ Ý lại khó ăn như vậy…”

Lâm Trân: “…”

Cho nên lần trước hắn cũng là vì cô nấu mỳ Trung Quốc khó ăn sao?

Tay nghề của cô đúng thật là không có giới hạn.

Cô đứng bên cạnh Đường Chính, duy trì tư thế từ trên cao nhìn xuống: “Không phải là tôi khoác lác đâu, mỳ tôi nấu ngay cả mẹ tôi cũng không dám ăn.”

Đường Chính: “…”

Hắn lại cầm dĩa lên, cuốn lấy một miếng nữa, thấy chết không sờn đưa vào trong miệng. Lâm Trân đứng bên cạnh yên lặng nhìn hắn, Đường Chính tiếp tục ăn mỳ, khó khăn mở miệng nói: “Ngay cả mỳ em nấu tôi cũng dám ăn, còn không bằng những người đàn ông Ý chỉ biết nói lời hay ý đẹp kia sao?”

Lâm Trân: “…”

“Chuyện nụ hôn lúc trước…”

“Có thể đừng nói chuyện này được không?”

Đường Chính: “…”

Hắm hắng giọng, sửa lại lời nói: “Tôi cảm thấy sự hợp tác giữa chúng ta có lẽ có thể thăng cấp lên một chút.”

“Thăng cấp gì?”

‘Ví dụ như chúng ta có thể thật sự phát triển quan hệ không?”

Lâm Trân nhìn hắn một lúc, nói: “Vậy anh ăn hết đĩa mỳ này đi.”

“… Em muốn nói nếu tôi ăn hết đĩa mỳ này mà còn sống thì nghĩa là ông trời đã định trước là chúng ta phải ở bên nhau sao?”

Lâm Trân: “…”

Cô bưng cái đĩa lên muốn rút lui, Đường Chính lại vội vàng đè tay cô lại.

“Làm gì vậy?” Lâm Trân ngước mắt nhìn hắn.

Đường Chính nuốt nước miếng một cái, chật vật đưa ra quyết định: “Tôi ăn.”

hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.