Ty Hoàng Nam bị Lệ Đình Tuấn ép tới đây để giải cứu cô.
Vốn dĩ hôm nay anh ta định đưa đoàn đội ra nước ngoài thi đấu.
Mới vừa kiểm tra vé xong thì cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Lê Đình Tuấn gọi đến.
Tất cả mọi người đã đi hết rồi, chỉ còn lại một mình anh ta ngồi đợi hai tiếng trong phòng chờ VIP ở sân bay.
Sau đó anh ta lại ỉu xìu kéo chiếc va li quay về.
Ty Hoàng Nam nhìn Lê Đình Tuấn vài lần, định nói gì đó nhưng lại do dự.
Lê Đình Tuấn đảo mắt liếc anh ta một lúc rồi nói: “Có rắm thì mau thả ra đi”
“Anh tự làm không được à?” Ty Hoàng Nam trề môi và hạ thấp giọng nói: “Vậy anh tự mình để giải cứu không phải càng tốt hơn sao?”
Vừa dứt lời, Vô Nhật Huy ngồi trên ghế lái đã liếc nhìn cả hai người họ qua gương chiếu hậu.
Lê Đình Tuấn chỉ nhìn chằm chằm vào một phần nào đó của tệp tin trên máy tính mà không hề lên tiếng.
Một lúc lâu sau, anh đóng máy tính lại rồi nhìn về phía Ty Hoàng Nam và hạ giọng nói: “Tài liệu đã được gửi đến hộp thư của cậu.
Khi nào rảnh cậu hãy tự đọc qua xem còn có thể hoàn thiện được chỗ nào nữa không?
Ty Hoàng Nam đã rất sửng sốt.
Lúc này anh ta mới phản ứng và nhận ra rằng Lệ Đình Tuấn đã đồng ý với ý tưởng của anh ta về ứng dụng du lịch đó rồi.
Ty Hoàng Nam không ngờ Lê Đình Tuấn lại sảng khoái như vậy.
Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn anh ta và nói một cách hờ hững: “Nếu cậu không muốn…”
“Muốn, muốn, muốn” Ty Hoàng Nam không đợi Lê Đình Tuấn nói xong đã lập tức ngắt lời anh: “Lát nữa em sẽ lập tức xem ngay”
Có trời mới biết, phần dự án hợp tác phát triển du lịch này đã được anh ta dụ dỗ Lê Đình Tuấn được gần nửa năm nay rồi.
Anh ta đã định bỏ cuộc, bởi vì anh ta cảm thấy rằng Lê Đình Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý.
“Vậy anh à.”
Lê Đình Tuấn không đợi anh ta nói thêm, liền nhíu lông mày và khẽ khàng lên tiếng: “Có lẽ là phóng viên đã rời đi rồi”
Ty Hoàng Nam sợ rằng mình sẽ làm cho Lê Đình Tuấn mất kiên nhẫn mà đổi ý nên lập tức ngoan ngoãn trả lời: “Vậy thì em lên máy bay đây.”
Khi Lê Đình Tuấn gọi Ty Hoàng Nam xuống máy bay thì anh đã hứa sẽ đưa anh ta đi bằng máy bay riêng mà không làm chậm trễ thời gian thi đấu của anh ta.
Ty Hoàng Nam liếc nhìn đồng hồ, còn tám tiếng nữa là trận đấu đã bắt đầu rồi nên thời gian rất eo hẹp.
Anh ta không nói gì nữa mà đứng dậy thu dọn hành lý, vẫn chưa kịp thả một cái rắm nào thì đã đẩy cửa bước ra ngoài.
Lê Đình Tuấn nhìn thấy Ty Hoàng Nam đi vào thang máy qua cửa kính xe, sau đó mới thu lại ánh mắt và nói nhỏ với Vô Nhật Huy: “Đi thôi.”
Vô Nhật Huy yên lặng gật đầu.
Lúc khởi động xe, Vô Nhật Huy vẫn không kìm lòng được mà khẽ lên tiếng hỏi Lệ Đình Tuấn: “Cậu hai, vừa rồi.”
“Hoàng Nam vẫn còn nhỏ, không hiểu được cũng là chuyện bình thường.
Đến ngay cả cậu mà cũng không hiểu sao?” Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại.
Quả thật là Vô Nhật Huy không hiểu vấn đề này lắm.
Thật ra thì chuyện này chỉ cần Lê Đình Tuấn ra mặt thì sẽ không ai lại dám nghi ngờ Kiều Phương Hạ bất cứ điều gì nữa.
Chỉ cần Lê Đình Tuấn bày tỏ thái độ khẳng định của anh với Kiều Phương Hạ thì đã đủ khiến cho mọi người câm miệng rồi..