Trước kia cô không hiểu, cho nên Tô Minh Nguyệt mới chỉ tốn vài lời khiêu khích, cô liền tin là thật.
“Em có” Quả thật Lệ Đình Tuấn đã uống quá nhiều, anh ý vào ba phần mình đã say, nhẹ nhàng véo chiếc cằm của Kiều Phương Hạ.
Truyện Khoa Huyễn
Kiều Phương Hạ nhìn thấy anh tiến lại gần cô một chút, khoảng cách giữa hai người gần như trong gang tấc.
“Nếu em không tức giận nữa, em sẽ không tỏ ra thái độ này với anh” Anh tiếp tục thì thầm nói với cô với vẻ say lờ đời hiện dưới đáy mắt.
Quả thật trong lòng Kiều Phương Hạ còn có một số cảm xúc khác, chỉ là Lê Đình Tuấn đã hành động đến mức độ này, thì cô đã không còn quá giận anh nữa.
Cô nhìn anh, sau một vài giây, cô thấp giọng trả lời: “Anh có chút say rồi”.
“Thật không?” Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại cô, khóe miệng anh hơi cong lên.
Hai người đối mắt nhìn nhau trong vài giây, Lê Đình Tuấn đưa mắt nhìn chằm chằm xuống môi cô và càng tiến lại gần cô hơn.
“Bệnh đau đầu của ông ngoại lại tái phát rồi” Đúng lúc này, Phó Minh Tuyết đột nhiên xoay người, vừa đi tới vừa nói chuyện quay trở lại nhà ăn.
Kiều Phương Hạ lập tức hốt hoảng quay mặt đi và đẩy Lệ Đình Tuấn ra.
Phó Minh Tuyết bước vào, vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Kiều Phương Hạ thì hơi sững người, sau đó giả vờ như không nhìn thấy gì, bà ấy đi đến bàn ăn và cầm lấy áo khoác mặc lên người.
“Tình hình rất nghiêm trọng?” Lê Đình Tuấn nhìn về phía Phó Minh Tuyết, hỏi.
Phó Minh Tuyết nhìn hai đứa trẻ một cái, cân nhắc một lúc, rồi trả lời: “Cũng không nghiêm trọng lắm, bệnh tình phát tác vào buổi chiều, người đã được đưa đến bệnh viện trong đội rồi.
Bây giờ ông đã khỏe hơn nên mới gọi điện đến báo cho mẹ”
“Vậy con đưa mẹ tới đó” Lê Đình Tuấn đứng dậy nói.
“Không cần đâu” Phó Minh Tuyết liền ngăn lại nói: “Bệnh của ông ngoại cũng không phải ngày một ngày hai rồi, thường chỉ phát tác được một tiếng đồng hồ thôi, cũng không cần phải nhập viện, hơn nữa dù con có đi cũng không có chỗ ngủ, cứ ở lại đây đi, một mình mẹ đi qua đó là được”
Dứt lời, bà ấy lại nói với Kiều Phương Hạ: “Hôm nay các con ở lại đây đi, đỡ không cần phải đi tới đi lui, mẹ đã bảo dì đi dọn dẹp phòng cho các con rồi”
Bà ấy nhận ra rằng cặp vợ chồng trẻ này chính là đang cần một khoảng không gian riêng tư.
Đúng lúc, Phó Viễn Hạo này gọi điện đến, lúc nãy bà ấy vẫn đang cố kiếm cớ rời đi đây.
Nói xong, bà ấy nháy mắt ra hiệu với dì ở bên cạnh, nói: “Hai đứa nhỏ ăn cơm gần xong rồi, dì mau dọn dẹp bàn ăn đi.
Chúng ta cùng nhau đi thôi.
Chỉ có gì mới biết nấu phương thuốc chữa đau đầu của ông cụ nhà”
“Được thôi” Dì hiểu ý gật gật đầu.
Kiều Phương Hạ có chút ngơ ngác đi theo vào dọn dẹp bát đũa, theo sau vào bếp, nói: “Con dọn dẹp là được rồi, mẹ, hai người mau chóng đến chỗ ông ngoại đi ạ, đừng để chậm trễ quá.”
“Không cần, Đình Tuấn uống nhiều rồi, con lên lầu xem.
nó thế nào đi, vừa lúc ở đây có canh giải rượu của dì vừa nấu xong, tiện thể con đưa lên cho nó luôn nhé” Phó Minh Tuyết lập tức đưa một bát canh cho Kiều Phương Hạ, thúc giục nói.
Kiều Phương Hạ bưng lấy bát canh, kinh ngạc cúi đầu nhìn một cái..