Hai người vừa đi ra cửa chính của khách sạn đã thấy cách đó không xa có chiếc xe quen thuộc đã đỗ ở chỗ ấy.
Đường Nguyên Khiết Đan và Kiều Phương Hạ nhìn nhau một cái, thức thời nói: “ Vậy chị đi đến đoàn phim trước”
Kiều Phương Hạ đứng yên tại chỗ một lát, sau đó chậm rãi đi về hướng chiếc xe đang đỗ ở đó của Lệ Đình Tuấn.
Còn chưa đi đến trước xe, vừa hay một diễn viên nữ khác của đoàn phim cũng từ khách sạn đi ra, níu tay Kiều Phương Hạ lại.
Kiều Phương Hạ miễn cưỡng ngừng bước, dừng lại ở đó.
“Phương Hạ, hình như chiếc xe này là xe của anh Lệ, là người đầu tư vào công ty của chúng ta đấy, cô biết hả?” Diễn viên nữ ôm cánh tay của Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi.
Kiều Phương Hạ quay lại nhìn vào mắt đối phương, trong lòng nổi lên tia nghỉ hoặc, người của đoàn phim biết quan hệ giữa cô và Lệ Đình Tuấn?
Nhưng mà hôm trước lúc Đường Nguyên Khiết Đan và cô ăn cơm có nói, hôm mà Lệ Đình Tuấn ôm cô đi, chỉ có mấy người nhìn thấy, Tống Thịnh đã chào hỏi với tất cả mọi người, giải thích với những người anh chưa từng gặp là cô bị ngã từ trên Uy Á xuống.
Mấy diễn viên đó chắc cũng kín miệng, không thích nói xấu.
Thế nhưng… sợ là không thể xem nhẹ sự phỏng đoán của người khác.
“Đúng không, nó đỗ ở đây cũng gần nửa giờ rồi đấy! Thì ra là chờ cô àI”
“Bằng không, cô cũng giới thiệu cho tôi một chút đi, để cho tôi đứng bên cạnh cô cũng được rồi.
.
” Biểu cảm của diễn viên nữ nhìn Kiều Phương Hạ có chút tế nhị, nhất định là cô ta biết được gì đó nên lập tức nhìn Kiều Phương Hạ rồi nhỏ giọng nói.
Kiều Phương Hạ nghe cô ta hăng hái nói vài câu, nhưng tâm tình lại vẫn ở chỗ cũ.
“Tôi không quen anh Lệ” Cô thấp giọng trả lời.
“Không quen tại sao lại ở đây chờ cô?” Diễn viên nữ kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Chắc không phải đợi tôi đâu, cô lâm rồi đó” Kiều Phương Hạ vẫy vẫy cái tay, hình như nghe được lời kỳ quái gì đó, lập tức nói: “Khách sạn chúng ta ở có nhiều diễn viên nữ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, làm sao có thế là tôi chứ?”
“Vậy.
.
” Diễn viên nữ có chút mơ hồ, lại liếc nhìn chiếc xe cách đó không xa và Kiều Phương Hạ mấy lần.
Kiều Phương Hạ nhìn cô ta rồi cười cười, trả lời: “Đi thôi, cùng đến đoàn phim”
Hai người đi qua bên cạnh xe, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống.
Bên trong xuất hiện nửa thân người của một đứa nhỏ, ra sức vẫy tay với Kiều Phương Hạ: “Chị gái, chị gái, chị gái ơi!”
Cô bị vả ngược vào mặt quá nhanh, giống như gió thần phong vậy.
Diễn viên nữ dùng một tay níu Kiều Phương Hạ lại, nhỏ giọng kinh ngạc hỏi: “Cậu bé đang gọi cô hả?”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, mặt đối diện nhìn Đình Trung.
Ngừng một lát, cô bất chấp trả lời: “Đúng vậy á! Đứa nhỏ này ở sát vách nhà tôi mà, tại sao lại ở trên chiếc xe này?”
Dứt lời, cô giải thích với diễn viên nữ bên cạnh: “Đứa nhỏ đúng là ở sát vách nhà tôi, hình như có quan hệ thân thích gì đó với nhà họ Lệ hay sao đấy”
Âm thanh Kiều Phương Hạ nói không nhỏ, hơn nữa chỉ cách xe có mấy bước, Đình Trung rõ ràng nghe thấy được.
Cậu bé quay đầu lại, nhìn Lệ Đình Tuấn ngồi ở bên cạnh một cái, đáy mắt có chút hoang mang.
Cậu nói cậu nhớ mẹ, nên Lệ Đình Tuấn dẫn cậu tới, nói Kiều Phương Hạ chắc sẽ rảnh, vậy thì cùng đi ăn cơm trưa, nên anh dẫn Đình Trung tới cùng.
Tuy rằng cậu bé cảm giác rằng Lệ Đình Tuấn muốn lợi dụng cậu để tiếp cận với Kiều Phương Hạ.
“Mẹ con cảm thấy bản thân có một đứa con lớn như vậy là mất mặt” Lệ Đình Tuấn dùng vẻ mặt điềm nhiên mở miệng nói.
Đình Trung suy nghĩ một chút, cậu bé nhẹ gật đầu tỏ ra là đã hiểu.
Dù sao mẹ của cậu xinh đẹp trẻ trung như vậy, nói mẹ đã có một đứa con giống như nói mẹ già đi vậy.
Ngay sau đó Đình Trung quay đầu lại cười tủm tỉm kêu Kiều Phương Hạ một tiếng: “Chị gái! Thật là trùng hợp mài”
Tâm trạng của Kiều Phương Hạ giống như là ngồi trên cáp treo, trong lòng bàn tay đều toát ra lớp mồ hôi lạnh, nỗ lực duy trì nụ cười tươi, dẫn theo diễn viên nữ đi đến bên cạnh xe.
Đương nhiên diễn viên nữ không biết mặt của Đình Trung, có lúc Lệ Đình Tuấn mang theo Đình Trung đi cùng, nhưng thực sự được gặp Đình Trung thì không có mấy người, Lệ Đình Tuấn cũng sẽ không để cho hình ảnh của Đình Trung xuất hiện ở trên mạng.
.