Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 264: Rượu Mời Không Uống Muốn Uống Rượu Phạt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vừa rồi Đường Nguyên Khiết Đan đã thúc giục vài câu, nói rằng đau bụng muốn uống nước gừng với sữa nên Kiều Phương Hạ muốn nhanh chóng quay lại khách sạn của đoàn làm phim.

Chính vì vậy mà cô đã đi đường tắt và đi vào một con hẻm nhỏ.

Khi cô sắp đến gần quán trà sữa thì chợt nghe phía sau có vài tiếng bước chân theo sát.

Kiều Phương Hạ dừng lại, cô hơi nghiêng đầu và nhìn vào cái bóng của đối phương trên bức tường thì biết được có khoảng năm hoặc sáu người.

Rõ ràng là đám người bất lương.

Ngày mai Kiều Phương Hạ phải đi lấy giấy đăng kí kết hôn nên cô không muốn bị những chuyện dây dưa không rõ này làm cho chậm trễ, cô không quay đầu lại mà vội bước nhanh về phía trước.

Khi cô sắp ra khỏi con hẻm thì đột nhiên lại có vài bóng người xuất hiện trước mặt cô, họ chặn lối ra của cô và từ từ đi về phía cô.

Kiều Phương Hạ đứng lại tại chỗ, cô lạnh lùng nhìn mấy người phía trước và phía sau cô, họ có khoảng mười người đang chặn cô lại.

Xem ra là họ không định thả cô đi rồi.

Cô nhẹ nhàng hít sâu vài hơi, đặt túi đồ trong tay xuống mặt đất bên cạnh và dự định tốc c tốc thẳng.


“Có vẻ như cô Kiều không tỏ vẻ gì là hoảng sợ cả” Người đứng đầu bên kia đang cầm một cây gậy đánh gôn trên tay, gõ nhẹ vào bức tường bên cạnh và từng bước đi đến chỗ Kiều Phương Hạ chỉ còn cách cô vài bước chân.

Kiều Phương Hạ chậm rãi đeo chiếc nhãn lấy từ trong túi xách ra đeo lên tay.

Đây là một loại vũ khí đặc biệt mà trước đây Mặc Hàn Bảo đã làm cho cô, nó có thể vượt qua kiểm tra an ninh.

Nó không phải là vũ khí kim loại, cũng không phải là vật nặng.

Nhưng chiếc nhãn này rất dày và các cạnh được mài sắc bén, cô có thể dễ dàng cắt xuyên động mạch của kẻ thù bằng thứ này.

Hơn nữa, những chiếc nhãn được nối với nhau bằng những mắt xích bằng sắt.

Nếu trải dài chiếc nhãn ra thì nó dài đến hai mươi sáu cm, đủ dài để quấn quanh cổ của một người.

May mắn thay, vệ sĩ của Lệ Đình Tuấn không đi theo cô, nếu không cô sẽ không thể sử dụng nắm đấm được rồi.

“Tôi không cần biết mấy người là ai” Cô đeo bốn chiếc nhẫn vào rồi lạnh lùng đáp.


Nhưng chắc bọn họ không biết rằng cô là Thanh Vân, một trong bốn vũ khí hình người của Quân Diệt.

“Chỉ là ba cái võ mèo cào mà cô nghĩ sẽ đánh được đối thủ ư?”
Đối phương cảm thấy lòng tự trọng bị sỉ nhục, liền nheo mắt hỏi.

“Nếu ba cái võ mèo cào này của tôi có thể đánh chết mấy người thì mấy người là cái gì? Cầm thú hai chân à?” Kiều Phương Hạ nhếch miệng hỏi.

“Cô cho rằng lần trước đánh thẳng được đám rác rưởi xung quanh cậu Tiêu thì giỏi lắm sao?” Đối phương không những không tức giận mà còn cười và hạ giọng hỏi.

“Thật là ngu xuẩn” Kiều Phương Hạ chịu không nổi liền tỏ vẻ khinh thường.

Cô còn chưa hỏi lai lịch bọn họ đến từ đâu mà bọn họ đã tự để lộ là ai thuê họ rồi.

Thật là dại dột mà.

“Cô nói ai ngu xuẩn hả?” Trước những lời sỉ nhục liên tiếp của Kiều Phương Hạ, sắc mặt của đối phương liền trở nên tối sầm lại.

“Tôi nói anh đấy” Kiều Phương Hạ chỉ tay vào anh ta và khẽ nói: “Ông trời thật là công bằng, không chỉ cho anh vẻ bề ngoài xấu xí mà cũng cho anh chỉ số IQ thấp để tránh nhìn không xứng với nhau”
7 Con hẻm chìm vào im lặng trong vài giây, sau đó có người không nhịn được mà phì cười.

“Cười cái con mẹ mày” Người đàn ông kia đã bị chọc tức tới nỗi anh ta chỉ vào đám người phía sau: “Con mẹ nó, đứa nào còn dám cười nữa xem”

“Thần sắc của cô luôn luôn bình tĩnh.

Khi nói đến chữ cuối cùng, một vẻ khát máu và tàn nhãn lóe lên trong đáy mắt của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.