Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 293





Bất cứ lúc nào anh cũng có thể thản nhiên như vậy.

Giống như chỉ cần Lệ Đình Tuấn muốn, cho dù anh muốn mặt trời mọc phía Tây lặn phía Đông, muốn vạn vật thế gian đi ngược lại cũng đều có thể.

Kiều Phương Hạ biết Lệ Đình Tuấn đã lãng phí thời gian cùng cô quá lâu, anh có thể bỏ ra thời gian gần một ngày đến ở cùng cô, trong lòng cô đã rất thỏa mãn.

“Thời gian mặt trời mọc đã qua lâu rồi.’ Kiều Phương Hạ bĩu môi, nhỏ giọng trả lời Trong lúc cô nói, Lệ Đình Tuấn lại không nhìn cô, ánh mắt lướt qua đầu vai cô nhìn về phía xa.

Một lúc sau lại chuyển tâm nhìn về phía Kiều Phương Hạ, nhẹ nhàng nói: “Em quay đầu nhìn xem”
Kiều Phương Hạ sửng sốt.

Cô có thể nhìn thấy quanh cảnh rực rỡ dưới đáy mắt Lệ Đình Tuấn qua con ngươi của anh.

Kiều Phương Hạ lập tức quay đầu, đúng lúc ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, lộ ra ánh sáng chói lòa chiếu lên người bọn họ.

Mặt trời lộ ra thật rồi.

Thật sự giống như trong sách miêu tả, lộng lẫy không nói thành lời, biển mây cuồn cuộn không ngừng che nó lại nhưng vẫn không thể che lấp ánh sáng rực rỡ của nó.

Lệ Đình Tuấn chính là thần mà.


Ít nhất là thần linh của cô.

Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm đădng xa, không cầm lòng được nghĩ như vậy.

Vài phút sau, Kiều Phương Hạ mới phục hồi lại tinh thần từ trong rung động.

Cô đản đo vài giây, đột nhiên chắp hai tay, nhắm mắt lại hướng về phía mặt trời ước nguyện.

Cô không muốn ước với ngọn nến.

Ánh sáng đom đóm há có thể tỏa sáng như nhật nguyệt Mặt trời sẽ biến mong ước của cô thành sự thật.

Lệ Đình Tuấn chậm rãi đi đến bên người Kiều Phương Hạ, hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ chăm chú cầu nguyện của cô.

Đợi cô mở mắt ra mới nhẹ giọng hỏi: “Ước điều gì vậy?”
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi cười trả lời: “Anh, anh không biết điều ước nói ra rồi sẽ không linh nghiệm nữa à?”
Huống chỉ là mong ước sinh nhật mười tám tuổi của cô, là điều ước quan trọng nhất trong cuộc sống.

Cô sẽ không nói ra.

Cô sẽ không nói cho anh biết, điều ước này là về anh.


“Kiều Phương Hạ… Kiều Phương Hạ…” Có ai đó bên cạnh đang gọi cô.

Kiều Phương Hạ như bị ánh mặt trời ngày đó chói vào vậy, hơi động mí mắt, chỉ cảm thấy ánh sáng cực kỳ chói mắt.

“Anh Lệ, anh nghỉ ngơi một lúc đi…” Kiều Phương Hạ nghe thấy có người đang nói chuyện bên cạnh.

“Không cần, tôi trông cô ấ “Mọi người ra ngoài trước đi”
Kiều Phương Hạ nghe tiếng bọn họ nói chuyện với nhau, cảm thấy hô hấp hơi khó khăn, dường như không thở nổi, không kiềm chế được cố gắng giấy giụa.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy đầu ngón tay lạnh như băng của cô.

Kiều Phương Hạ nỗ lực mở mắt ra nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Lệ Đình Tuấn phát hiện mí mắt cô động đậy, run sợ vài giây, càng nắm chặt tay cô hơn.

“Đau…” Kiều Phương Hạ lẩm bẩm nói.

“Đau chỗ nào?” Lệ Đình Tuấn nghe ra cô đang nói gì, lập tức nôn nóng hỏi cô.

Kiều Phương Hạ mở mắt ra, lần này đã thấy rõ Lệ Đình Tuấn ở đầu giường, vẻ mặt anh vui mừng khôn xiết nhìn cô chằm chăm, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Kiều Phương Hạ cố hít vào hai hơi, phát hiện ngoài miệng mình đang đeo bình ô xy, thảo nào cảm giác hô hấp hơi tốn sức.

“Chỗ nào cũng đau” Cô suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói với anh.

Giọng nói khàn khàn mang theo vài phần làm nũng.

Có cảm giác như khớp xương toàn thân bị đánh gấy rồi ráp lại một lần nữa, hơi nhúc nhích đã đau đến rơi nước mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.