Hiện tại anh ấy đã là người đứng đầu thành phố Hạ Du, có đủ kinh nghiệm để giải quyết những chuyện này.
Và bây giờ Kiều Phương Hạ cũng đã đủ mạnh mế để có thể tự mình đứng vững, trong một tình huống tt như vậy, vẫn có thể bình tĩnh cứu Lệ Đình Tuấn.
Ngay cả sau khi bị Lệ Đình Tuấn hiểu lâm mà khóc lóc, cũng vẫn giữ được tâm trạng bình tĩnh mà nói chuyện với anh.
Như Kiều Phương Hạ vừa mới nói, mọi người luôn trưởng thành.
Nhưng trong thâm tâm, anh ấy lại hy vọng rằng Kiều Phương Hạ sẽ không bao giờ lớn lên.
Anh ấy nhìn Kiều Phương Hạ chăm chú một lúc rồi nói nhỏ: “Nếu cô không muốn nói, tôi cũng không có quyền ép cô nói, nhưng cô phải nghĩ kỹ hậu quả.”
“Cô chắc chẳn muốn trao hết công lao cho Kiều Diệp Ngọc sao?
Cô cam tâm à?”
“Tình cảm là do hai người tình nguyện, không có cái gì là cam tâm hay không cam tâm cả.” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng đáp lại.
Ban đầu, mối quan hệ giữa cô và Lệ Đình Tuấn chỉ là thỏa thuận.
Là bởi vì cô mấy ngày nay không biết tốt xấu, quá tham lam, đã đi quá giới hạn.
Sau khi hoàn thành lời khai, Kiều Phương Hạ đứng dậy, Lục Đình Nam cũng đứng dậy theo.
Kiều Phương Hạ lịch sự nói với anh ấy: “Anh Lục, anh cứ làm việc tiếp đi, tôi đã gọi điện thoại cho Khiết Đan nhờ cô ấy đến đón.”.
Lục Đình Nam dừng lại, gật đầu trả lời: “Được, có việc gì thì gọi cho tôi.”
Khi Kiều Phương Hạ rời đi, cô nhìn chằm chằm ly sữa đang uống dở trên bàn, đóng nắp lại cầm trên tay, mỉm cười với Lục Đình Nam, nói: “Cảm ơn chai sữa của anh.”
“Không có gì.” Lục Đình Nam mỉm cười với cô một cách xa lạ.
Chiều hôm đó của nhiều năm trước, Kiều Phương Hạ khóc lóc kể lại những chuyện đó với anh ấy, vừa lạnh vừa đói, anh ấy hỏi cô muốn ăn gì, Kiều Phương Hạ chỉ nói: “Sữa nóng”
Lục Đình Nam mua cho cô một cốc sữa nóng.
Hôm nay anh ấy nhìn thấy hốc mắt đỏ ngầu của Kiều Phương Hạ, đột nhiên cảm giác chiều hôm đó ùa về, cho nên lại mua cho cô một cốc.
Anh ấy nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Kiều Phương Hạ đang cầm cốc sữa đó rồi bước ra ngoài, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Kiều Phương Hạ là người phụ nữ của em trai anh ấy.
Cũng chỉ có thể là người phụ nữ của em trai anh ấy.
Thuộc hạ không biết chỉ Kiều Phương Hạ đã đi, giả vờ tiến vào rót trà cho
Lục Đình Nam, gõ cửa đi vào, chỉ thấy Lục Đình Nam một mình đứng bên cửa sổ, trong gạt tàn lại có thêm một điếu thuốc, và đầu ngón tay của Lục Đình Nam lại kẹp một điều khác.
Anh ấy rũ mắt nhìn chằm chằm bãi đậu xe dưới lầu, xe của Khiết Đan đã tới, Kiều Phương Hạ mở cửa xe ngồi vào.
“Đại ca, cô gái đó..” Thuộc hạ không khỏi tiếp tục buôn chuyện.
Lục Đình Nam đã ba mươi hai tuổi, bọn họ ở bên ngoài đã bàn tán xôn xao một thời gian rồi, lão đại của bọn họ đúng là lù đù vác cái lu mà chạy, vừa chọn đã chọn được người xuất chúng như thế, tướng mạo, thân hình, phẩm đức đều không có gì để bàn.
Hai người trông rất xứng đôi.
Lục Đình Nam quay đầu lại, và một viên giấy ném tới đầu đối phương, cau mày nói: “Sau này không được đùa mấy chuyện không nên đùa!”
Thuộc hạ bị đánh đau trán, thấy Lục Đình Nam nổi giận, thể là nhặt quả cầu giấy trên mặt đất lê rồi bước ra ngoài.
Đang định ném nó đi, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy dòng chữ trong quả cầu giấy.
Thuộc hạ mở ra xem, trên mặt sau là một đống chữ viết nguệch ngoạc nhưng rõ ràng.
Và những từ này cộng lại, lại chỉ lặp đi lặp lại một cái tên: Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ, cứ như thế lặp lại mười mấy lần..