Mặc kệ Hứa Phi Phàm nói gì, Tưởng Dương nâng ly rượu trong tay lên, kính với Kiều Phương Hạ: “Xin chào, tôi là Tưởng Dương, là bạn của Hứa Phi Phàm ”
Kiều Phương Hạ khi nhìn thấy thái độ của Hứa Phi Phàm, biết Tương Dương này cũng chẳng hiền lành gì, khách khí đáp lại: “Xin chào, tôi họ Kiều”
Cô không nói tên của mình.
Chạm cốc vào cốc anh ta.
Kiều Phương Hạ đang định thu tay về, bất thình lình cốc của Tưởng Dương đổ lên người cô.
Kiều Phương Hạ phản ứng lại thì đã tránh không kịp, rượu đó trong ly của người đàn ông đổ lên váy cô, cô vội vàng quay người sang một bên, rượu đỏ vẫn tràn ra nửa váy
“Xin lỗi cô Kiều! Cốc của tôi cầm không vững!” Tưởng Dương lập tức muốn giúp Kiều Phương Hạ lau vết rượu.
Kiều Phương Hạ lập tức cau mày lùi lại một bước, tránh bàn tay của người đàn ông.
Tương Dương còn mặt dày muốn tiếp tục, bất giác giơ tay ra túm lấy cổ tay của anh ta.
Sắc mặt Hứa Phi Phàm trầm xuống, nhìn chằm chằm Tưởng Dương, ý cảnh cáo trong mắt đã chuẩn bị phát ra.
Kiều Phương Hạ ghê tởm với cách nói chuyện làm quen khinh thường của Tưởng Dương, vừa rồi nếu như không phải có tránh ra, thì rượu của Tưởng Dương sẽ đổ lên trước ngực cô
Chỉ là anh và Hứa Phi Phàm quen nhau, cũng cũng không thể làm lớn chuyện.
“Thôi bỏ đi đi” Kiều Phương Hạ đè nén cảm giác không vui trong lòng, nói nhỏ với Hứa Phi Phàm, “Chỉ là anh ta không cần thận thôi”.
Thấy Kiều Phương Hạ nói đỡ cho mình, Tưởng Dương nghĩ Kiều Phương Hạ là người phụ nữ mềm yếu dễ ức hiếp, sau đó nắm lấy tay Hứa Phi Phàm, mỉm cười với Kiều Phương Hạ: “Hay là tới phòng tôi thay đồ? Mặc như thế cũng không hay cho lắm”
Kiều Phương Hạ và Tưởng Dương nhìn nhau, trên gương mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt thì lạnh dần.
Nếu cô quay trở lại phòng với anh ta, sau đó xảy ra chuyện gì, cô dùng ngón chân cũng có thể đoán ra được.
Cô nghĩ ngợi một hồi rồi cố ý lấy từ trong túi xách ra một thẻ phòng mà lúc nãy quản lý ở cửa đưa cho cô, chính là phòng nghỉ mà Đường Minh Kỷ để lại cho cô.
“Tôi có phòng, không làm phiền cậu Tưởng nữa” Cô hơi giơ tay lên, cố ý lắc mặt thẻ có số phòng trước mắt Tương Dương.
Rốt cục cầm lấy vạt áo bị ướt, nói với Hứa Phi Phàm và Tưởng Dương: “Thực xin lỗi, không thể tiếp các anh nữa, tôi đi thay đồ đã.”
Tưởng Dương nhìn thấy số phòng Kiều Phương Hạ, 1128.
Tưởng Dương không biết Kiều Phương Hạ là cố ý hay vô ý, dù sao thì anh ta cũng đã nhìn thấy số phòng của cô.
Trên lầu, vài người của ban tổ chức triển lãm nghệ thuật và Lê Đình Tuấn bước ra khỏi phòng họp..