Kiều Phương Hạ cầm túi của mình lên liếc nhìn, quả nhiên, trong khe túi có thêm một tấm thẻ màu vàng đen.
Kiều Phương Hạ không dùng tiền thối của anh.
Từ sau khi cô và anh ký thỏa thuận cho đến giờ, trừ việc dùng xe của anh ra, cô không đụng đến một xu nào của anh.
“Lấy của người tay ngắn, ăn của người miệng mềm” Cô bình tĩnh trả lời một câu.
Hồi lâu, bên phía Lê Đình Tuấn lại gửi đến một câu: “Em ăn của tôi mười mấy năm sao không thấy em cụt tay cụt chân?”
Tâm tính của Kiều Phương Hạ trong nháy mắt hóa thành bằng.
Thật lâu sau, cô mới xấu tính trả lời một câu: “Pháp luật nước ta quy định, người trưởng thành có nghĩa vụ nuôi dưỡng trẻ vị thành niên cho đến năm mười tám tuổi, nếu không sẽ là phạm pháp”
Lần này, Lê Đình Tuấn rất nhanh trả lời: “Tôi cũng không phải ba của em, có nghĩa vụ gì chứ?”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm mấy câu này của anh đến cả nửa phút đồng hồ.
Sao cô lại có cảm giác, Lệ Đình Tuấn hình như nghe lén cô và Hứa Phi Phàm nói chuyện? Bởi vì chỉ có ở trước mặt Hứa Phi Phàm thì hai người bọn họ mới có thể tranh nhau làm ba.
Cô chột dạ, khó hiểu.
Dứt khoát ném điện thoại qua một bên, không để ý đến Lê Đình Tuấn nữa, làm bộ như mù rồi, không nhìn thấy.
Lệ Đình Tuấn đảo mắt qua màn hình điện thoại mấy lần, Kiều Phương Hạ cũng chưa thấy trả lời lại.
Lãnh đạo công ty hợp tác bên nước Hình Giang liếc nhìn, cười hỏi: “Anh Lệ hôm nay sao có chút không yên lòng thế?”
Lệ Đình Tuấn hơi mỉm cười, không lên tiếng.
Bọn họ đang chơi bài Texas Hold’em.
Lệ Đình Tuấn nhìn bài trong tay không được tốt lắm, liền ném bài, không thêm tiền đặt cuộc, nhìn mấy người còn lại chơi.
Vừa nhìn bọn họ chơi, vừa cầm điện thoại di động liếc nhìn, Kiều Phương Hạ vẫn không trả lời anh.
Thẻ phụ cũng không có gửi tin nhắn nói có giao dịch.
Cô thật là có cốt khí, không cần một đồng xu cắc bạc nào của anh.
Sắc mặt của Lê Đình Tuấn so với khi nãy còn đen hơn.
Người phụ nữ chơi cùng ngồi ở một bên thấy sắc mặt của Lê Đình Tuấn không tốt, quần tới như rắn, bàn tay hơi lạnh khoác lấy khuỷu tay của Lê Đình Tuấn, đầu ngón tay khác nhẹ nhàng vẽ vòng ở cổ tay anh.
Hơi có chút ý ám thị mập mờ.
“Cút” Tròng mắt của Lê Đình Tuấn quét qua bàn tay của cô gái, thấp giọng nói.
Tay cô gái hạ xuống, không có gan tiếp tục đụng vào Lê Đình Tuấn nữa.
Bên hợp tác đặc biệt vì Lê Đình Tuấn mà cẩn thận chọn phụ nữ gốc châu Á xinh đẹp nhất ở đây.
Bởi trước đó, bọn họ có nghe được sở thích của Lê Đình Tuấn.
Dường như anh không thích bất cứ người phụ nữ nào ngoài gốc châu Á đi theo.
Cho là có thể làm cho Lê Đình Tuấn vui vẻ, ai ngờ lại làm cho anh tức giận.
Người đàn ông ngồi đối diện Lê Đình Tuấn mỉa mai cười, nói: “Anh Lệ yên tâm, sạch sẽ.
Vẫn là lần đầu.”
Lệ Đình Tuấn chuyển mắt, liếc nhìn cô gái nhỏ bị anh dọa sợ không ít ở bên cạnh kia.
Cô gái nhỏ dáng dấp trắng trẻo nõn nà, thanh tú ôn nhu, nhìn chẳng qua chỉ chừng hai mươi tuổi.
Cô ta mím môi ngồi co ro một bên, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Nhìn nửa bên mặt, ngược lại có đôi ba phần giống với Kiều Phương Hạ trước đây.
Tuổi tác nhỏ như vậy lại làm cái chuyện này.
Lê Đình Tuấn khó hiểu suy nghĩ, Kiều Phương Hạ học ở đại học Sân khấu và Điện ảnh, mấy năm trước lúc rơi vào đường cùng có giống như cô gái nhỏ này đi theo bên người người khác để kiếm tiền hay không?
Cô dây dưa cùng hạng người chơi bời phong tình như Hứa Phi Phàm.
Hai người không thể quen nhau qua con đường chính đạo nào.
Càng nghĩ đến càng phiền não.
Cô gái nhỏ thấy Lê Đình Tuấn nhìn mình, cho là anh lại có hứng thú, lại đánh bạo nhích lại gần anh: “Anh Lệ..”.