Nhà vệ sinh nam và nhà vệ sinh nữ riêng biệt, ở hai bên trái phải.
Bước chân Đường Nguyên Khiết Đan hơi lảo đảo, lúc đi đến cửa nhà vệ sinh nữ, nam đồng nghiệp theo đuổi cô cũng tiến vào, liếc nhìn bóng lưng của Đường Nguyên Khiết Đan, trực tiếp đi theo.
Kiều Phương Hạ nhấn tạm dừng, ánh mắt lạnh băng, tua lại mấy phút trước, lấy một đoạn quan trọng nhất, tải về.
Sau đó cô lập tức gửi đến điện thoại của cảnh sát vừa rồi mới liên lạc với cô.
Làm xong tất cả, cô thở phào nhẹ nhõm, lại cầm điện thoại lên gọi cho Lê Đình Tuấn.
Chỉ mới mấy giây, Lệ Đình Tuấn đã nhận rồi.
“Sao thế?” Đầu bên kia điện thoại, Lê Đình Tuấn cố gắng đè thấp giọng, đặc biệt trầm thấp.
“Hình như em gặp rắc rối rồi” Kiều Phương Hạ thành thật chủ động nhận tội với anh.
Lê Đình Tuấn cười khẽ hỏi cô: “Gặp rắc rối gì?”
Chỉ cần cô không chạy trốn cùng người đàn ông khác, không phá trời thì đối với Lệ Đình Tuấn cũng không mấy rắc rối.
“Em đánh người ta” Kiều Phương Hạ cắn khóe miệng nói: “Người kia báo cảnh sát, cảnh sát tới tìm em rồi.”
“Anh tưởng là em có thể vai kề vai với mặt trời sao lại phải sợ?” Lệ Đình Tuấn không nhìn được mà cười.
Trong nháy mắt Kiều Phương Hạ không nói gì.
Suy nghĩ một lát rồi trả lời: “Vậy em ngồi tù ba năm anh có thể cam tâm sao? Nếu như cam tâm thì bản thân em cũng không sao cả, dù sao tuổi của em còn trẻ, ba năm sau ra tù vẫn là một người hào hiệp”
“Em đang đe dọa anh đấy à?” Lệ Đình Tuấn hơi nâng âm cuối lên, không hiểu sao giọng nói mang theo vài phần mệt mỏi.
Kiều Phương hạ bị một cấu của Lê Đình Tuấn làm nghẹn lại.
Một lúc lâu sau tức giận hỏi ngược lại: “Vậy cuối cùng anh vẫn không giúp em chứ gì?”
“Em nói đi ai đánh ai?” Lệ Đình Tuấn nhìn một đám người đang đợi trong phòng hội nghị xoay người đẩy cửa đi sang phòng nghỉ bên cạnh.
Kiều Phương Hạ dùng mấy câu rất nhanh đã nói rõ đầu đuôi chuyện xảy ra tối hôm qua.
“Cho nên là em muốn anh giúp người em gái ruột của Đường Minh Kỷ sao?” Lệ Đình Tuấn hỏi lại.
Trong chốc lát Kiều Phương Hạ nghẹn lời không tự nhiên nhỏ giọng trả lời: “Chỉ lần này thôi…”
“Biết rồi” Lệ Đình Tuấn cười thản nhiên trả lời.
Đường Nguyên Khiết Đan đúng là đồ bỏ đi, nên việc thì không thấy mà việc xấu thì có thừa, ngoại trừ việc ăn thì đúng là cái gì cũng sai, mặc dù Đường Minh Kỷ cũng chẳng hơn được cô ấy bao nhiêu.
“Có thể giúp nhưng mà có thêm một điều kiện.” Anh ngừng một lát rồi lại nói tiếp.
Kiều Phương Hạ thấy bên anh không có tiếng đợi anh vài giây, nhỏ giọng trả lời: “Vậy anh nói đi có điều kiện gì.
“Gọi một tiếng dễ nghe đi.”
Âm thanh Lê Đình Tuấn hơi khàn từ đầu dây bên kia truyền tới khiến trái tim của Kiều Phương Hạ không hiểu vì sao đập liên hồi..