Kiều Phương Hạ ở trong miệng của Kiều Diệp Ngọc lại trở thành người thứ ba?
Nếu như hôm nay không phải anh vừa hay gặp phải buổi phỏng vấn này, có lẽ Kiều Diệp Ngọc điềm đạm đáng yêu này đã tố cáo, sẽ lên ti vi, làm ầm ĩ lên mọi người đều biết rồi.
Ánh mắt của Kiều Diệp Ngọc trốn tránh, lập tức đứng dậy, đi về phía của Lệ Đình Tuấn, nhẹ giọng nói: “Đình Tuấn, chúng ta ra ngoài nói có được không?”
Tay của cô ta vừa chạm vào tay áo của Lê Đình Tuấn, chỉ nghe thấy ra một tiếng, một cái tát vang dội lanh lảnh, lập tức vang vọng trong phòng.
Lệ Đình Tuấn buông mắt nhìn cô ta, dưới lông mi dày rậm là một mảng tối, che đi cảm xúc dưới đáy mắt anh.
Kiều Diệp Ngọc bị đánh cho đến nỗi trong đầu trống không, một lúc lâu sau, đưa tay ra nhẹ nhàng che đi nửa bên mặt bị sưng lên của mình.
Lệ Đình Tuấn… vậy mà ở trước mặt mọi người, đánh cô ta? “Cô ta đối với em như thế nào, anh.” Cô ta run run, nhẹ giọng lên tiếng.
“Tiện nhân” Lê Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô ta, nhẹ giọng nói.
“Từ hôm nay trở đi, cô hễ dám dùng cái miệng này nhắc đến một câu liên quan đến chuyện của cô ấy xem”
Anh bảo vệ Kiều Phương Hạ thật kĩ càng, trông như trong châu báu, trước mặt mọi người, cũng không để người khác nhìn ra được quan hệ giữa hai người bọn họ.
Kiều Phương Hạ lại ở trên cái chương trình này nói xằng nói bậy, thả rắm bậy bạ, tuỳ ý làm nhục Kiều Phương Hạ.
Cả người của Kiều Diệp Ngọc run rẩy, ngước mắt nhìn Lê Đình Tuấn, đáy mắt một mảng đỏ rực.
“Đưa cô ta về nhà họ Kiều” Lê Đình Tuấn nhìn dáng vẻ của cô ta thì càng thấy ghê tởm, chán ghét nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói với Vô Nhật Huy ở sau lưng.
“Vâng” Vô Nhật Huy lập tức tiến lên trước, nói với Kiều Diệp Ngọc: “Cô Kiều, mời”.
Kiều Diệp Ngọc run rẩy đi qua người Lê Đình Tuấn, anh lại liếc cô ta một cái, nhẹ giọng nói: “Không có sự cho phép của tôi, cô dám bước ra cửa một bước, bước chân trái ra trước, thì tôi chặt chân trái, bước chân phải ra trước thì tôi chặt chân phải”.