Đang muốn đẩy cửa đi vào, Kiều Phương Hạ lại tự đẩy cửa đi ra, cô thay một chiếc váy sơ mi đen, gương mặt trắng thuần ngước lên trên, buộc tóc đuôi ngựa thấp, khoác một chiếc áo khoác lông cừu màu đen.
Rõ ràng là quyết tâm đến tang lễ của Lê Quốc Chiến.
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn cô, không nhịn được mà thở dài nói: “Tại sao chắc chắn phải đi? Thật ra cô chỉ cần gọi điện cho Lê Đình Tuấn là được rồi, anh ta sẽ hiểu thôi”.
“Chắc chắn Lê Đình Tuấn sẽ không vì chuyện này mà giận cô, cô.”
“Tôi đến tiễn ông ấy một đoạn, một lát thôi sẽ trở về” Kiều Phương Hạ không giải thích gì với Đường Nguyên Khiết Đan, chỉ thản nhiên nói.
“Vậy tôi đưa cô đi?” Đường Nguyên Khiết Đan hỏi ngược lại: “Cô đợi tôi thay quần áo”
Kiều Phương Hạ thấy tóc Đường Nguyên Khiết Đan vẫn còn ướt sũng, nhỏ giọng nói: “Không cần, tôi bắt xe đi”
Hơn nữa nếu Đường Nguyên Khiết Đan qua đó, thí sẽ là danh không chính, ngôn không thuận, chỉ sẽ khiến cho người nhà họ Lệ giận cá chém thớt lên Đường Nguyên Khiết Đan.
Đường Nguyên Khiết Đan vào phòng khoác thêm một cái áo, lúc trở ra thì Kiều Phương Hạ đã lên xe đi rồi.
Đường Nguyên Khiết Đan đắn đo một lúc, lập tức lên lầu nhắn tin cho Lê Đình Tuấn, báo cho anh Kiều Phương Hạ đã đi đến đó.
Nhà họ Lệ, thư phòng.
“Ông đi không minh bạch, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng mới được”Quản gia cúi đầu nói với Lệ Kiến Đình.
“Đúng vậy, trước đó không phải bác sĩ đã nói, mặc dù ông ấy không có ý thức, nhưng mọi dấu hiệu của sự sống vẫn bình thường, ít nhất cũng có thể kéo dài thêm năm đến mười năm hay sao?” Thông gia nhà họ Lệ ở bên cạnh phụ hoa thêm.
Lệ Kiến Đình hạ tầm mắt ngồi xuống, Lê Đình Tuấn từ đầu đến cuối không lên tiếng liếc nhìn.
Tất cả mọi người không nói nữa, đều nhìn về phía Lê Đình Tuấn.
“Tra” Lê Đình Tuấn thản nhiên nói.
Trên thực tế, anh cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, đầu tháng lúc anh đến bệnh viện, y tá nói bệnh tình của Lệ Quốc Chiến không có chuyển biến xấu đi, lúc ăn đôi khi còn có thể tự nuốt được, tất cả đều rất bình thường.
“Cậu hai, những vị khách quan trọng đã đến rồi” Vô Nhật Huy đẩy cửa bước vào, ghé đến tai Lệ Đình Tuấn thì thầm vài câu.
Lệ Đình Tuấn gật đầu.
Lập tức, nhìn tất cả mọi người trong thư phòng, trầm.
giọng nói: “Chuyện của ba, nếu như có người cố ý gây nên, tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng”
Dứt lời, đứng dậy từ chỗ ngồi.
Lúc Lệ Quốc Chiến bỗng nhiên xuất huyết não, là cổ động thứ hai của công ty, cho đến bây giờ, cổ phần của ông ta còn đang chi tiêu cho tập đoàn WL, lúc này bỗng nhiên vì bệnh mà chết, cổ phần của ông ta nên được phân chia như thế nào đã trở thành một vấn đề lớn..