Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 543





Trong chốc lát đám người của Hứa Minh Tâm lại đi ra, vội vàng lên xe.

Dương Thủy cũng sửa soạn rồi đi ra khỏi nhà, đứng ở trước cửa nhẹ nhàng nói với Kiều Phương Hạ vài câu gì đó, rồi xoay người lên xe lái xe đi làm.

Lệ Đình Tuấn chậm rãi lái xe tới trước cửa nhà họ Hứa, dừng ở cửa chính.

Kiều Phương Hạ ngồi ở trong nhà ăn bánh mì, nghe được có tiếng động rất nhỏ truyền tới từ phía cửa, tưởng rằng do Dương Thủy bỏ quên đồ ở nhà, cho nên cô phải vụn bánh mì trên tay rồi đứng dậy.

Đưa mắt nhìn về phía cửa, vẻ mặt lập tức cứng ngắc.

“Cô Kiều, làm sao vậy?” Người giúp việc ở phía sau tò mò hỏi.


Kiều Phương Hạ nghĩ rằng Lệ Đình Tuấn tới đây để tính sổ với Hứa Phi Phàm, vẻ mặt tỉnh bơ trả lời: “Không có gì, là tôi gọi xe.

“Vâng.

Người giúp việc không có suy nghĩ gì khác, xoay người đi thu dọn đồ đạc.

Kiều Phương Hạ suy nghĩ, lên lầu cầm đồ của mình.

Đi ngang qua cửa phòng của Hứa Phi Phàm, Hứa Phi Phàm mở cửa và đang đánh răng, vẫn còn hơi buồn ngủ thì thầm với cô một câu: “Bây giờ đi à?”
“Tôi sợ rằng nếu như ở lại đây lâu quá, bạn gái anh sẽ không có cơ hội vào nhà mất.” Kiều Phương Hạ thản nhiên trả lời.

“Khuôn mặt nhỏ da mặt dày này là được khắc sâu và truyền lại bởi ba tôi đấy.” Hứa Phi Phàm xoay người xem thường cô.


Lần đầu tiên Kiều Phương Hạ không thèm để ý tới anh ta, không tiếp tục đấu võ mồm với anh ta nữa, mang đồ đi xuống lầu.

Hứa Phi Phàm ôm đầu nhìn theo hình bóng của cô mấy lần, có chút kinh ngạc, đây không phải là do đau thương quá mức cho nên thúc đẩy khiến cho đầu óc bị hư rồi đấy chứ?
Anh ta vội vàng súc miệng rồi tươi cười đi xuống lầu “Chạy trốn nhanh vậy sao.” Hứa Phi Phàm lại kinh ngạc, không nhịn được thì thầm, quay đầu lại hỏi người giúp việc: “Phương Hạ lên loại xe nào thế? Người nào trong nhà đưa đi à?”
“Cô ấy nói rằng mình tự kêu xe, mới vừa đứng ở ngoài cửa, một chiếc xe màu đen, hình như là Maybach thì phải?” Người giúp việc suy nghĩ một lúc, rồi trả lời.

Maybach?
Hứa Phi Phàm lập tức nhíu chặt mày.

Trên xe.

Kiều Phương Hạ không lên tiếng ngồi ở hàng ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ lúc cô phát hiện Lệ Đình Tuấn ở đây, cho tới bây giờ, hai người vẫn chưa nói chuyện lại với nhau.

Tốc độ chạy xe của Lệ Đình Tuấn nhanh tới mức hình như muốn bay lên, trong tầm mắt toàn là khỏi mù mịt, dày đặc đến mức không thể gạt bỏ ra được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.