Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 550





Cô yên lặng vài giây, vẫn hé miệng ra, ngậm vào muỗng cháo.

Cháo có độ ẩm vừa phải, chỉ hơi nóng, bát cháo rất nhanh đã thấy đáy.

“No chưa?” Lệ Đình Tuấn để bát sang một bên, giúp Kiều Phương Hạ lau khỏe miệng, nhẹ nhàng hỏi cô: “Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, xoay người một cái rồi đưa lưng về phía Lệ Đình Tuấn, ngày hôm qua anh đòi hỏi quá mức, hơn nữa còn sốt cao khiến cho toàn thân bủn rủn đầu óc choáng váng mệt mỏi, chỉ ngồi trong chốc lát đã khiến cho cô hết sức khó chịu.

Lệ Đình Tuấn lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của cô vài lần, Kiều Phương Hạ đã không được ăn gì trong thời gian dài, bỗng nhiên ăn nhiều quá cũng không tốt, anh cũng không có ép nữa, đứng dậy, không một tiếng động nào bưng bát cháo còn thừa lên ăn sạch sẽ, rồi lại thu dọn bát đũa.

Vào lúc rời khỏi cửa, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ thì thấy cô đang nhắm mắt giống như đang ngủ vậy.


Anh yên lặng không phát ra tiếng đóng cửa lại, không quấy rầy nữa để cho cô nghỉ ngơi.

Vào lúc xuống lầu thì Võ Nhật Huy đang đứng ở ngay chỗ cầu thang và hơi cúi đầu.

“Hứa Phi Phàm đã đi rồi.”
“Ừ” Lê Đình Tuấn để bát đũa vào bồn rửa chén, không nhanh không chậm buộc tạp dề vào eo, cầm lấy chân giò hun khói và cắt, tính nấu một nồi canh nguyên chất để cho Kiều Phương Hạ ăn vào bữa tối tiếp theo.

“Ở bên kia cũng đã thăm dò nhà họ Hứa kĩ càng rồi, quả thật Hứa Minh Tâm cũng không có suy nghĩ muốn dẫn cô chủ theo.

Võ Nhật Huy đi tới cửa phòng bếp, tiếp tục thấp giọng nói.

Động tác của Lệ Đình Tuấn dừng lại, rồi lại ném một ít chân giò hun khói đã thái nhỏ bỏ vào trong nồi.


Là do anh cục cằn, không biết phân biệt tốt xấu rồi lại làm cho Kiều Phương Hạ bị thương.

“Còn nữa, Phó Nhiên cũng đã tới bệnh viện để lấy báo cáo bệnh án lúc trước của ông chủ đề nghiên cứu, phát hiện ra được chuyện này, xác nhận là có chút kỳ quặc, không phải là tử vong như bình thường” Võ Nhật Huy lại nói.

Lệ Đình Tuấn yên lặng một hồi lâu, nói: “Điều tra theo dõi bệnh viện, còn phải điều tra tất cả thật rõ ràng người giúp việc, vệ sĩ, bác sĩ chăm sóc của phòng bệnh ngày hôm đó đi.

“Vâng!
Vào lúc Kiều Phương Hạ tỉnh lại, trời đã tối đen, nhìn thấy điện thoại lại tràn ngập tin nhắn tới nhấp nháy ở đầu giường.

Trên người cô có chút sức lực, cầm lấy điện thoại, phát hiện rằng ngày hôm qua đã có hai mươi mấy cuộc điện thoại của Hứa Phi Phàm.

Chẳng trách Hứa Phi Phàm lại đuổi theo, cô cũng không nhớ rõ là tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, đầu óc nóng bừng.

Cô suy nghĩ một lát, rồi gọi điện thoại cho Hứa Phi Phàm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.