Địa điểm của doanh trại mùa đông ở gần một thị trấn cổ mới được khai phá và nằm khá xa thành phố, xa hơn so với vùng ngoại ô.
Kiều Phương Hạ sợ rằng khi đến nơi thì đã quá muộn rồi, hai đứa bé sẽ đói bụng nên đã cùng bọn trẻ đi ăn bữa trưa trước.
Họ dừng lại ở bên lề đường, ăn một ít đồ ăn vặt.
Lúc Đình Trung bỏ món cánh gà chiên sốt cà chua vào miệng, cậu bé vui vẻ đến nỗi như sắp bay lên.
Chỉ có Kiều Phương Hạ mới đưa cậu bé đi ăn những món ăn ngon lành này, Lệ Đình Tuấn chẳng bao giờ để cậu ăn đâu, ngay cả Phó Viễn Hạo cũng không cho phép.
Khi Lệ Đình Tuấn gọi video tới, cái miệng nhỏ của Đình Trung đang chất đầy thức ăn, nói năng cũng chẳng được rõ ràng.
Vì vậy, cậu bé trực tiếp đẩy điện thoại di động đến trước mặt Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ liếc qua Lệ Đình Tuấn trên màn hình, hai người nhìn nhau, Lệ Đình Tuấn thấp giọng lên tiếng trước: “Chỉ cắn vài miếng thôi là được, đừng nên chiều chuộng thắng bé quá”
với cô bằng cái giọng điệu ra lệnh, đúng lý hợp tình.
Thấy cô im lặng, Lệ Đình Tuấn tiếp tục trầm giọng nói: “Kiều Phương Hạ, tôi không ngại phái một người giúp việc tới để phục vụ cho sinh hoạt hàng ngày của cô trong toàn bộ hành trình đâu”
“Anh Lệ, anh cứ tự nhiên” Khuôn mặt của Kiều Phương Hạ không biểu lộ chút cảm xúc, cô đáp lời.
Có người giúp việc đến thì càng tốt, cô cũng được tự do hơn.
Cô không muốn tranh cãi với Lệ Đình Tuấn trước mặt bọn nhỏ nên không đợi Lệ Đình Tuấn tiếp tục nói thêm điều gì, cô đã tiện tay cúp luôn cuộc gọi video, đưa điện thoại di động cho bảo vệ Đình Trung khẽ liếc nhìn Kiều Phương Hạ mấy lần, vừa rồi hai người họ cãi nhau sao?
Vốn dĩ cậu bé đã nghe chú Vô Nhật Huy nói rằng ba lại chọc tức mẹ rồi, cho nên hôm nay cậu bé mới đến đoàn làm phim thật sớm để đón Kiều Phương Hạ, chỉ sợ rằng Kiều Phương Hạ bỏ chạy mất.
Cậu bé mỉm cười với Kiều Phương Hạ và hỏi cô: “Mẹ ơi, có phải ba làm mẹ tức giận không ạ?”
Từ trước tới giờ Phương Hạ không hề thể hiện ra điều gì trước mặt đứa trẻ, cô chỉ nở nụ cười rồi trả lời: ‘Không đâu, ba chỉ là đang bận việc thôi”
“À..” Đình Trung gật đầu, đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì.
Cậu bé nhất định phải nghĩ ra một cách nào đó, xem ra dựa vào việc tỏ vẻ dễ thương không thể nào giữ chặt trái tim của Kiều Phương Hạ được rồi..