Vừa định đặt điện thoại xuống để tiếp tục trò chuyện với Hà Vận, thì Lệ Đình Tuấn lại lập tức gửi đến một tin nhắn: “Em đổi nghệ danh rồi à?”
“Em đổi rồi” Kiều Phương Hạ thành thật trả lời: “Anh muốn em đổi lại nghệ danh đó à?”
“Ừ” Lệ Đình Tuấn lại trả lời bằng một từ.
Dù là cùng một từ, nhưng Kiều Phương Hạ lại cảm thấy không thể hiểu được.
Còn bên kia, Lệ Đình Tuấn đang có chút đắc ý.
Anh không tiếp tục hỏi nữa.
Vừa lúc đó, Hà Vận muốn đưa Kiều Phương Hạ đi quay video phỏng vấn nên cô liền cất điện thoại vào túi, không nói chuyện với anh nữa.
Cuộc phỏng vấn kết thúc, lúc Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan ra khỏi cửa thì trời cũng đã nhá nhem tối.
“Hay là chúng ta đi ăn lẩu đi?” Gió lạnh thổi qua khiến
Đường Nguyên Khiết Đan không khỏi rụt cổ lại, quay qua hỏi Kiều Phương Hạ.
“Đi thôi” Kiều Phương Hạ đồng ý luôn.
Cô lại lấy điện thoại ra xem, thì thấy nửa tiếng trước Lệ Đình Tuấn đã gửi cho cô một tin nhắn: “Em ký hợp đồng với chương trình tạp kỹ nào vậy?”
Kiều Phương Hạ đau đầu một lúc, suy nghĩ xem nên khéo léo trả lời Lệ Đình Tuấn như thế nào để anh không nổi giận.
Cô cầm điện thoại di động, do dự một lúc rồi cúi đầu đi theo sau Đường Nguyên Khiết Đan đến nơi đỗ xe.
Đường Nguyên Khiết Đan quay lại trêu chọc Kiều Phương Hạ: “Chị xong đời rồi, Kiều Phương Hạ.
Giờ chị nói thế nào thì Lệ Đình Tuấn cũng tức giận hết”
Vừa nói, cô ấy vừa rút chìa khóa xe ra vừa bấm nút mở khóa.
Đúng lúc này, cửa một chiếc ô tô đang đậu bên cạnh đột nhiên mở ra.
Có hai người bước xuống xe, đi thẳng đến trước mặt Kiều Phương Hạ và Đường Nguyên Khiết Đan.
Kiều Phương Hạ ngước mắt lên nhìn đối phương.
Đường Nguyên Khiết Đan cũng vô thức nhích lại gần Kiều Phương Hạ, đứng chặn trước mặt Kiều Phương Hạ, thận trọng liếc nhìn hai người mặc đồ đen: “Các người định làm gì?”
Đường Nguyên Khiết Đan vừa nhìn đã biết mấy người này không có ý tốt.
“Đường Nguyên Khiết Đan” Kiều Phương Hạ nhìn rõ đối phương.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo Đường Nguyên Khiết Đan về phía sau: “Chị biết bọn họ.”
Đường Nguyên Khiết Đan lùi lại phía sau.
Cô ấy chợt nhận ra cũng có người đang đứng sau lưng mình, đứng cách cô ấy hai bước.
Một trong những người đàn ông mặc áo đen mở cửa sau của chiếc xe bên cạnh, lạnh lùng nói với Kiều Phương Hạ: “Mời cô đi cùng chúng tôi một chuyến, ông cụ đang đợi cô.”
“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức nắm chặt lấy ống tay áo Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ nhìn Đường Nguyên Khiết Đan, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”
Nếu Lệ Kiến Đình muốn mời cô qua, thì chắc chắn ông ta sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích.
Nếu chỉ có một mình cô thì Lệ Kiến Đình có ra tay mạnh bạo với cô cũng không sao cả.
Nhưng Đường Nguyên Khiết Đan ở cạnh cô, nên cô không thể để Đường Nguyên Khiết Đan bị thương được.
“Ông cụ Lệ sẽ không làm gì chị đâu.
Em đừng lo lắng” Cô bình tĩnh, căn dặn Đường Nguyên Khiết Đan vài câu, rồi tiện tay đưa gì đó cho Đường Nguyên Khiết Đan: “Em giúp chị mang về nha”.