Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 683





Nói xong, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ một cái: “Chị không phải là lại có thai rồi đúng không?”
“.” Kiều Phương Hạ có chút cạn lời.

Suy nghĩ một chút, trả lời: “Đoán chừng là Lệ Đình Tuấn dùng lời này để dỗ dành con chứ gì?”
Triều Mai Hoàng lại cười: “Em tưởng là chị lại có thai nữa rồi đó chứ, còn đang suy nghĩ nên tặng gì cho chị cái gì thì mới tốt.”
“Làm sao nhanh như vậy được chứ.

Kiều Phương Hạ lập tức trả lời.


Dứt lời, nhìn về phía Triều Mai Hoàng, lại hỏi cô ấy: “Nếu như em thật sự chia tay với Phó Thành Đô, dự định tiếp theo định làm như thế nào?
Triều Mai Hoàng nâng cắm, nhẹ giọng trả lời: “Còn chưa nghĩ tới nữa, hôm qua ba mẹ em nói em cả một đêm, nói em nếu như chia tay với Phó Thành Đô, bọn họ không nhận đứa con gái này nữa”
“Buồn cười không? Em là máu mủ ruột thịt do bọn họ sinh ra, ở trong mắt của bọn họ, em sống có vui vẻ không, còn không quan trọng bằng quyền thế của họ”
Kiều Phương Hạ ở trong nhà họ Lệ, sớm đã quen với kiểu quan hệ thống gia thương mại này rồi.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng, Phó Thành Đô so với những tên cặn bã năm thê bảy thiếp, cũng được tính là trong sạch rõ ràng.

Nhưng mà không ngờ rằng Phó Thành Đô cũng làm được ra loại chuyện như vậy.

Cô im lặng một hồi, lại nói: “Nhưng mà, em có từng nghĩ qua, ba mẹ em có lẽ cảm thấy Phó Thành Đô có thể mang tới một cuộc sống tốt hơn cho em, bọn họ hi vọng tương lai của em có thể sống mà không lo tới cơm áo gạo tiền hay không?”

Triều Mai Hoàng cười khổ: “Nhưng mà em gái em, có thể yêu nhau với người mà nó thích”
“Em gái em và em không giống nhau” Kiều Phương Hạ lập tức nghiêm túc trả lời: “Chị nói thật một câu, có thể có phần hơi khó nghe một chút.

“Tính cách của hai chị em em hoàn toàn không giống nhau, theo chị nhìn thấy, em hẳn là hợp với người đàn ông có tiền có quyền như Phó Thành Đô, nhưng mà em gái em, lại hợp với kiểu mà thật lòng yêu cô ấy, người đàn ông mà mỗi ngày có thể khiến cô ấy sống thật vui vẻ, có tiền hay không không quan trọng, Bởi vì trái tim em đủ mạnh mẽ, mà em gái em thì không!”
“Chị cảm thấy, có lẽ là ba mẹ của em cũng sẽ có cách suy nghĩ này?” Triều Mai Hoàng nhàn nhạt nhìn Kiều Phương Hạ, cảm xúc trong đáy mắt nhìn không ra là đang giận hay không.

Sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Chị thật sự nghĩ như vậy sao?”
Kiều Phương Hạ gật gật đầu: “Em là cô cả của nhà họ Triều, ưu tú, xinh đẹp, vóc dáng lại đẹp, người đàn ông bình thường đến cả việc xách giày cho em cũng không xứng”
“Em biết là chị muốn nói gì” Triều Mai Hoàng nghe Kiều Phương Hạ nói như vậy, lại khẽ cười lên, cắt ngang lời nói của cô.

“Có thể là Phó Thành Đô cũng có cách nghĩ như vậy đó, anh ấy biết là nhà của em ham mê quyền thế, em muốn gì anh ấy đều có thể cho em, anh ấy nghĩ rằng bất kể có như thế nào em đều sẽ không rời khỏi anh ấy”
“Bởi vì lúc đầu, thật ra quyết định đính hôn với Phó Thành Đô là do em chủ động mà Triều Mai Hoàng trước giờ chưa từng nói với người khác, hôn ước giữa cô và Phó Thành Đô, thật ra không phải là nhà họ Phó sắp xếp, mà là cô tự tìm đến Phó Thành Đô, chủ động nói muốn đính hôn với anh ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.