Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 817



Chương 817

Nếu ai đó làm tổn thương Cổ Dương Hàn, cô cũng sẽ không ngần ngại mà đứng ra bảo vệ anh ấy. Nhưng nếu loại tình cảm này bị nhầm lẫn với tình cảm nam nữ thì chính là một sai lầm.

Cô im lặng một lúc lâu, sau đó mới nghiêm túc đáp lại: “Nhưng anh Dương Hàn, em có thể không vui khi ở bên anh”

Cô sẽ chỉ cảm thấy sự cống hiến và tình yêu vô bờ bến của Cố Dương Hàn dành cho mình chính là một gánh nặng.

Cố Dương Hàn im lặng nhìn cô.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Kiều Phương Hạ đột nhiên cầm túi xách ở thành ghế, lấy ra một cái hộp gấm màu xanh lam.

“Đây là chiếc nhẫn kim cương mà anh dùng để cầu hôn em vài tháng trước. Kiều Phương Hạ vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp về phía Cố Dương Hàn.

“Em luôn muốn tìm cơ hội để trả lại anh nên lúc nào cũng mang theo nó bên mình.” Kiều Phương Hạ dừng lại một chút sau đó nói tiếp.

Cố Dương Hàn nhìn chằm chằm vào hộp nhẫn kim cương với vẻ mặt mờ mịt, anh ấy vẫn chọn cách im lặng.

Cố Dương Hàn ngước mắt lên thì nhìn thấy hộp thuốc trong chiếc túi Kiều Phương Hạ đặt trên bàn, trên đầu hộp thuốc có dòng chữ Progesterone.

Thuốc này dùng cho phụ nữ mang thai để bổ sung Progesterone, trên hộp thuốc cũng ghi rõ hai dòng hướng dẫn.

Cố Dương Hàn nghe Đường Minh Kỳ nói rằng hôm nay Kiều Phương Hạ đến bệnh viện để phá thai nên đã vội vàng đuổi đến thành phố Hạ Du.

Anh không muốn Kiều Phương Hạ lại một lần nữa vì Lệ Đình Tuấn mà làm tổn thương cơ thể mình. Mỗi lần nạo thai là một lần bước qua Quỷ Môn Quan, người khác có thể không cảm thấy đau lòng nhưng anh ấy thì có.

Sau khi nhìn thấy lọ thuốc kia, Cố Dương Hàn đoán rằng Kiều Phương Hạ vẫn chưa bỏ đứa trẻ. Nghĩ đến đây khoé miệng anh không khỏi mỉm cười.

Kiều Phương Hạ nhìn theo ánh mắt của anh ấy thì là phát hiện lọ thuốc chống động thai trong túi đã bị lộ ra, cô vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nó cất sau lưng.

Cổ Dương Hàn đưa mắt nhìn hộp nhẫn trước mặt, anh ấy cầm nó lên và mở ra.

Kiều Phương Hạ chưa từng chạm vào nó, chiếc nhẫn này vẫn sáng bóng, thậm chí là không có một chút dấu vân tay nào.

Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng chạm vào nó bởi vì cô không có ý định kết hôn với anh ấy. Đôi khi Cố Dương Hàn rất ghét sự hiểu chuyện của Kiều Phương Hạ, anh ấy hy vọng cô có thể vì bản thân mình mà ích kỷ một lần. Chỉ cần cô muốn anh ấy giúp đỡ thì cho dù phải nhảy vào biển lửa anh ấy cũng rất vui lòng. Nhưng Kiều Phương Hạ lại vô cùng tỉnh táo, nhất là sau khi biết tình cảm của anh ấy dành cho cô, cô không bao giờ nhờ anh ấy bất cứ điều nữa. Ngay cả một yêu cầu nhỏ cũng không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.