Chương 900
“Vừa nãy bên cửa hàng túi xách gọi điện thoại cho em, bảo là cái túi Hermes Hymalaya mà em đã xếp hàng khi trước có rồi, vẫn là khóa vàng, họ bảo em chiều nay đến lấy, vốn là em còn đang do dự..”
Triệu Mai Hoàng đang nói thì đồng thời nhìn Kiều Phương Hạ, bỗng nhiên cô ấy bật dậy, nói: “Đi thôi, đi lấy với em nhé?”
Cô ấy vốn dĩ còn đang định suy nghĩ về vấn đề dự tính tổ chức hôn lễ của cô ấy và Phó Thành Đô trước hạn, rất nhiều thứ đều cần phải bỏ tiền ra để đẩy nhanh tốc độ, số tiền đó đã vượt ra khỏi dự tính tận cả tỷ rồi, cái kho tiền nhỏ của cô ấy gần như bị bào sạch rồi, ngày nào cô ấy cũng rất là đau lòng.
Nhưng mà chỉ cần hàn huyên vài câu với Kiều Phương Hạ là cô ấy đột nhiên cảm thấy chớ nên làm tội bản thân.
Hai người cũng đã sắp kết hôn rồi, cái thẻ mà Phó Thành Đô cho cô ấy lúc trước đến bây giờ vẫn chưa từng dùng đến.
Kiều Phương Hạ nhìn cô ấy nhíu mày, cô không nói thêm lời nào đã đứng dậy đi lên lầu thay quần áo.
Lúc thay quần áo thì cô nghe được Triệu Mai Hoàng đang đứng bên ngoài gọi điện thoại cho Phó Thành Đô, ấp
úng nói: “Alo? Anh đang bận à? Ừ… trước đây chẳng phải anh nói.”
“Anh đã nói từ trước là thẻ tín dụng anh đưa em là thẻ không có giới hạn tiêu dùng, em muốn xài thế nào thì cứ xài như thế ấy”
Triệu Mai Hoàng bật chế độ rảnh tay, Kiều Phương Hạ vừa nghe đến đoạn Phó Thành Đô không chờ cô ấy nói xong thì giọng nói trầm ổn đã cắt ngang lời cô ấy.
Ngày hôm qua Phó Thành Đô đã đến đây nói chuyện với Phó Viễn Hạo một lúc, thực ra Kiều Phương Hạ đã nghe thấy anh ta gọi điện thoại cho bên tiệm túi kia rồi, cái túi Hermes Hymalaya mà Triệu Mai Hoàng nhớ mong từ lâu là một bất ngờ mà Phó Thành Đô tặng cho cô ấy.
Lúc cô thu xếp xong đi ra thì thấy Triệu Mai Hoàng còn đang đắm chìm trong niềm vui ngây ngất rằng cô sắp được có chiếc túi Hermes Hymalaya. Cô cúi đầu nhắn một tin nhắn cho Phó Thành Đô, trong đôi mắt cô ấy chất chứa tràn đầy niềm hạnh phúc của tình yêu thiếu nữ.
Kiều Phương Hạ không có lộ ra đây là việc mà Phó Thành Đô đã sắp xếp sẵn, cô cùng Triệu Mai Hoàng hạnh phúc vui vẻ lên xe, Triệu Mai Hoàng vừa lái xe vừa nói thầm: “Thực ra là chúng ta đi mua túi cũng là một cách đầu tư đấy, mười năm trước mẹ em mua cho em một cái túi da quý hiếm, lúc đó không có ai phân phối cái loại đó, mẹ em phải bỏ ra ba mươi triệu đồng mới mua về tay được, giờ chị đoán bây giờ
nó có giá bao nhiêu đi.”
“Một tỷ rưỡi hả?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút rồi nói đại một con số.
“ít quá, ít nhất cũng phải mười một con số” Triệu Mai Hoàng nghiêm túc trả lời.
Mười năm trước, Triêu Mai Hoàng chỉ mới sáu tuổi đã có cái túi đầu tiên trị giá ba mươi triệu, cô ấy kiêu ngạo kiêu kỳ như thế này thì cũng là điều bình thường, dù sao xem khắp cả cái thành phố Hạ Du này cũng không có bao nhiêu bé gái được càng nhiều đến vậy.
“Nếu như chị là ba mẹ em thì chắc chắn chị cũng sẽ khăng khăng gả em cho Phó Thành Đô” Kiều Phương Hạ nghiêm túc trả lời.
Thật ra bố mẹ của Kiều Phương Hạ là người thông minh lại đồng thời cũng rất thông suốt.
Triệu Mai Hoàng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật đầu trả lời: “Chị nói cũng đúng”.