Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 966





Trạm Khánh Minh không nhịn được cay mày lại, nhìn nhìn Hoắc Thanh Phong: Ây da, đối xử cưng chiều người ta như bảo bối, kết quả chỉ là tình cảm phổ thông bình thường, Hoắc Thanh Phong nhà chúng ta thật là đáng thương quá đi.


Trái lại Hoắc Thanh Phong không buồn quan tâm, anh ta đã sớm biết Thẩm Minh Hân không có ý nghĩ gì khác đối với anh ta.

Anh ta đưa ta xoa vết đỏ mà vừa nãy Trạm Khánh Minh để lại trên gáy của Thẩm Minh Hân và nói: “Không sao, tôi biết rồi”
Kỳ thật Thẩm Minh Hân cực kỳ chán ghét thái độ làm lốp dự phòng của Hoắc Thanh Phong, anh ta càng đối xử tốt với cô ấy thì trong lòng cô ấy càng cảm thấy khó chịu.


Cô ấy không hy vọng trong tương lai có một ngày cô ấy sẽ vì cảm động và áy náy với anh ta mà đồng ý lựa chọn ở bên cạnh anh ta.

Không khí trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không lên tiếng, tiếp tục sờ bài trong suy tư.

Thẩm Minh Hân cũng không có ham muốn thắng thua, ván bài này đánh thật lộn xộn, mỗi ván kéo dài chừng nửa giờ, bỗng nhiên Trạm Khánh Minh lên tiếng: “Ngại quá, tôi lại thắng rồi”
Kiều Phương Hạ đã bàn xong công việc với Hà Vận, cất điện thoại đi, liếc mắt nhìn qua bài của Trạm Khánh Minh, quả nhiên anh ta lại thẳng.

Cho nên Lệ Đình Tuấn lại phải tiếp tục nhận phạt.

Lúc này e là Trạm Khánh Minh sẽ lại hỏi ra một vấn đề càng quá đáng hơn.

Kiều Phương Hạ lại dời ánh mắt đến chỗ Lệ Đình Tuấn, không ngờ Lệ Đình Tuấn cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô, hai người nhìn nhau vài giây.

Lần này không đợi Trạm Khánh Minh lên tiếng, Lệ Đình Tuấn đã mở miệng trước, anh thản nhiên nói: “Lần này tôi chọn mạo hiểm”
Lệ Đình Tuấn là người đầu tiên chọn hình phạt mạo hiểm trong đêm nay.


Thẩm Minh Hân sửng sốt, lập tức nháy mắt ra hiệu với Lệ Đình Tuấn.

“Tốt lắm, anh chọn một người đi” Trạm Khánh Minh ngước mắt nhìn về phía anh, nhịn không được cau mày mà trả lời.

Lệ Đình Tuấn đặt bài trong tay xuống và đứng lên.

Anh lại nhìn đến Trạm Khánh Minh, sau đó chậm rãi vô tư đi tới bên cạnh Kiều Phương Hạ.

Kiều Phương Hạ nhìn anh đi tới trước mặt mình trong sự ngạc nhiên, còn chưa kịp từ chối thì Lệ Đình Tuấn đã nâng cằm cô lên và cúi đầu hôn xuống.

Trong phòng càng thêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hai người hôn nhau thân mật một cách rõ ràng.

Nhất là Trạm Khánh Minh đang ngồi ngay bên cạnh, thế nhưng Lệ Đình Tuấn vẫn thật sự hôn cô.

Mãi cho đến mười mấy giây sau, Kiều Phương Hạ quay mặt đi tránh đôi môi của anh, lúc đó nụ hôn của hai người mới chấm dứt.

Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt xuống nhìn chằm chằm vào môi của cô, lại nhẹ nhàng dùng ngón cái lau đi vết cắn đỏ do anh lưu trên môi, sau đó mới buông lỏng tay ra.


Đã mười hai giờ đêm, Kiều Phương Hạ nên đi nghỉ ngơi rồi.

Mặc kệ nhiệm vụ của cô có thể hoàn thành hay không, anh cho cô một tiếng đồng hồ cuối cùng.

Trong vòng một tiếng đồng hồ cuối cùng mà cô không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ trực tiếp ngả bài với Trạm Khánh Minh, đó là khi anh cầm áo khoác lên vai cô, cho cô một sự cảnh cáo.

Nếu Trạm Khánh Minh bằng lòng đưa cô về phòng, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách tự nhiên là tốt nhất.

Tửu lượng của Trạm Khánh Minh không được tốt lắm, vừa rồi anh khiến Trạm Khánh Minh phải uống rượu, cũng là vì để cho cô có thể hành động một cách thuận tiện hơn.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.