Nói xong, Triều Mai Hoàng nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay Kiều Phương Hạ rồi lại cảm khái một câu: “Em thực sự hâm mộ chị”.
Kiều Phương Hạ cảm thấy nếu Phó Thành Đô biết Triều Mai Hoàng có suy nghĩ này, anh ấy chắc chắn sẽ đáp ứng nguyện vọng này cho cô ấy, bởi vì đó là điều mà Triều Mai Hoàng muốn.
Nhà họ Phó chắc hẳn cũng có thể mua được một chiếc máy bay tư nhân, nhưng không biết tại sao mà Triều Mai Hoàng lại hiểu lầm rằng Phó Thành Đô nghèo đến nỗi khó có thể mua được một chiếc máy bay tư nhân.
“Đi thôi, trở về ăn cơm đi” Không đợi Kiều Phương Hạ nói gì, Triều Mai Hoàng ôm lấy cánh tay của cô, cười nói: “Em cũng đói bụng rồi”
“Được” Kiều Phương Hạ gật đầu, cất chìa khóa vào lại phong bì, cầm lấy phong bì
và đi theo Triều Mai Hoàng xuống máy bay.
Trong lòng cô cân nhắc, không biết làm sao để vô tình nhắc đến điều ước nhỏ nhoi của Triều Mai Hoàng với Phó Thành Đô một cách thích hợp.
Bất thình lình, cô ngước mắt lên và bắt gặp người đàn ông đang đợi bên ngoài.
Kiều Phương Hạ thoáng ngỡ ngàng.
Sau đó mới xác định người đang đứng hóng gió đêm đợi cô chính là người mà vừa rồi chính miệng Triều Mai Hoàng nói không kịp quay về, Lê Đình Tuấn.
Trong lúc nhất thời, có kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì.
Lê Đình Tuấn và cô đưa mắt nhìn nhau, cong khóe miệng cười với cô, trầm giọng hỏi: “Không thích bất ngờ này sao?”
Kiều Phương Hạ không biết là liệu anh đang hỏi không thích máy bay tư nhân đó hay là không thích sự bất ngờ khi anh đột ngột quay về với cô.
Cô sững sờ một lúc mới lúng ta lúng túng nhấc chân bước đến gần hỏi anh: “Không phải anh nói hôm nay sẽ không về sao?”
“Đúng lúc máy bay chuyển hướng đi ngang qua thành phố Hạ Du” Lê Đình Tuấn vươn tay, mở cúc áo gió, bao Kiều Phương Hạ vào lòng mình.
Kiều Phương Hạ dán lên người anh, ấm áp dễ chịu, liếc nhìn về phía sau anh một khoảng không xa.
Quả nhiên, máy bay của anh đang đậu trên đường băng, đèn bên trong vẫn chưa tắt.
“Không thích mà còn dính vào người anh?” Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cô, trầm giọng hỏi.
“Không phải.
” Giọng Kiều Phương Hạ thì thầm đáp lại.
“Hả? Lê Đình Tuấn hỏi ngược lại, giả vờ như không nghe rõ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ hơi nóng lên, rũ mắt xuống và lặp lại lần nữa: “Em nói, không phải là không thích.
”
“Không phải không thích cái gì?” Lệ Đình Tuấn không đổi sắc mặt mà tiếp tục hỏi.
Kiều Phương Hạ khẽ thở dài.
Lời xin lỗi của Lê Đình Tuấn đã rất chân thành, cô không thể không thừa nhận
rằng bản thân mình đã mềm lòng với anh một lần nữa.
Cô nhướng mày, cẩn thận nhẹ giọng đáp lại anh: “Không phải không thích chiếc máy bay này, không phải không thích anh đột nhiên quay lại”.