Kiều Phương Hạ vừa dứt lời, Lệ Đình Tuấn lập tức nở nụ cười trầm thấp, đôi môi hơi lạnh tiến lại gần.
Kiều Phương Hạ ngẩng đầu lên, lần này không từ chối anh.
Lệ Đình Tuấn nghiêng người ôm ngang cô và bế cô lên máy bay tư nhân của mình.
Bữa tối hôm nay đã được chuẩn bị sẵn trên máy bay.
Khi Lệ Đình Tuấn ôm cô ngồi xuống ghế, anh vẫn không buông cô ra.
Mãi cho đến khi Kiều Phương Hạ thở dốc ngăn anh lại, anh mới buông lỏng môi cô ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ đỏ bừng lên, đôi mắt sáng ngời, nhìn anh, hít thở vài hơi rồi hỏi anh: “Anh về lâu rồi phải không?”
“Cũng không lâu lắm” Lệ Đình Tuấn nâng cằm cô lên, muốn tiếp tục gặm nhấm môi cô, thì thào đáp lại: “Lúc em đến, anh cũng vừa mới đến không lâu.”.
Ngôn Tình Hay
Kiều Phương Hạ biết, lúc ấy chắc hẳn là Phó Viễn Hạo cố ý dẫn dụ cô đi đón Đình Trung, để cho Lệ Đình Tuấn có thời gian chuẩn bị đầy đủ.
Vô Nhật Huy đi ra ngoài một lúc có lẽ là ra sân bay làm việc.
“Em có thích chiếc máy bay đó không?” Lệ Đình Tuấn lại nhẹ nhàng hỏi cô.
Bởi vì trước đó Trạm Khánh Minh đã nói rằng anh không có tình thú, vì thế Lệ Đình Tuấn lập tức tự kiểm điểm lại bản thân mình rất cuộc là anh không có tình thú ở chỗ nào.
Những thứ tốt nhất mà anh có thể cho Kiều Phương Hạ, anh đã trao hết toàn bộ cho cô.
Sau đó, Trạm Khánh Minh nói thêm vài lời với anh, anh mới nhận ra rằng từ trước đến giờ anh đã luôn quá trực tiếp.
Đúng lúc mấy ngày hôm trước, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay, Lệ Đình Tuấn lập tức tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ này cho cô.
Nhìn phản ứng vừa rồi của Kiều Phương Hạ, chắc là cô rất thích.
Kiều Phương Hạ đối mặt với anh một lúc, sau khi suy nghĩ, cô nhẹ giọng đáp lại: “Thực ra, em thích căn phòng trẻ em kia hơn.”
Lệ Đình Tuấn sửng sốt.
Nếu anh hiểu không lầm, ý của cô, có lẽ là, cô định tha thứ cho anh sao?
Kiều Phương Hạ thấy anh kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, khóe miệng nhếch lên, định thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Lệ Đình Tuấn lại nắm chặt lấy vòng eo cô, ánh mắt ngập tràn niềm vui mừng khôn tả.
Kiều Phương Hạ chưa kịp nói thêm điều gì, nụ hôn của anh lại rơi xuống, như thể anh có chút không chắc chắn những gì cô nói là sự thật, thế nên hỏi lại một lần nữa với âm thanh khàn khàn: “Thật sao? Không lừa anh?”
Kiều Phương Hạ hơi giận dỗi vì câu hỏi của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn quay ngoắt sang một bên, chặn anh lại rồi nhỏ giọng nói: “Em đói.”
Đương nhiên, Lệ Đình Tuấn không thể để cục cưng quý giá của mình bị đói.
Anh cô ngồi nghiêng trong vòng tay của mình, tự tay lấy đũa và bát đút cho cô.
Các món ăn được gọi đều là những món mà Kiều Phương Hạ thích ăn.
Mỗi lần Lệ Đình Tuấn cũng gắp một ít vào bát, thấy Kiều Phương Hạ ăn xong rồi đút cho cô, còn mình thì không ăn một miếng.
Nhìn thấy dáng vẻ vui sướng đến mức gần như không có lý trí của anh, Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu rồi đẩy đôi đũa đang liên tục đưa đến bên miệng của mình ra.
“Làm sao vậy? Món sườn này không ngon?” Lệ Đình Tuấn không khỏi hơi nhíu mày, đưa miếng sườn mà Kiều Phương Hạ đã cắn một nửa vào miệng, nếm thử hương vị.
Chính là hương vị Kiều Phương Hạ thích, thịt cũng là thịt tươi, không có mùi vị khác thường gì..