Kiều Phương Hạ cô chưa bao giờ là người ngang ngược không nói lý lẽ cả.
Hoặc là để Đường Nguyên Khiết Đan trở lại bên cạnh cô và giải thích lý do rời đi, nếu thật sự là sai lầm đơn phương của Đường Nguyên Khiết Đan thì cô cũng không nói nhiều,
“Mợ chủ…” Vẻ mặt của vệ sĩ trở nên khó xử, nhỏ giọng đáp lại: “Hay là mợ tự trả lời cậu đi?”
“Anh bảo Vô Nhật Huy nói cho anh ta” Kiều Phương Hạ thản nhiên trả lời.
Dứt lời, thấy tất cả khách mời đều có mặt đông đủ, phó đạo diễn chào hỏi mọi người trên du thuyền rồi lên đường đến đảo Châu Sa.
Cô không nói lời nào nữa, quay người đi theo đoàn người lên du thuyền.
Còn chưa đi được vài bước, có người phía sau đột nhiên vỗ lên vai cô.
Kiều Phương Hạ giật mình, rồi mừng rỡ quay đầu lại.
“Chị.” Tuy nhiên, người đứng phía sau cười tủm tỉm chào cô lại là Ty Hoàng Nam.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ đáp lại một cách vô cảm: “Cậu cũng đến rồi à”
Khoảnh khắc vừa rồi, Kiều Phương Hạ còn tưởng rằng là Đường Nguyên Khiết Đan đang trêu đùa cô mà cố tình tránh đi một lát.
Khi nãy mong chờ bao nhiêu thì giờ phút này thất vọng bấy nhiêu.
Ty Hoàng Nam nhìn thấy biểu cảm có hơi lạnh lùng của Kiều Phương Hạ thì nghĩ rằng do mình đã đường đột đánh cô.
Kiều Phương Hạ xoay người tiếp tục đi về phía du thuyền.
Ty Hoàng Nam thận trọng đi theo phía sau cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi có phải làm cho chị sợ hãi không?”
“Không” Kiều Phương Hạ rầu rĩ trả lời.
“Nhưng biểu hiện của chị nói là có.” Ty Hoàng Nam bước nhanh vài bước, sau đó liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại, giương mắt nhìn anh ta, nghiêm túc trả lời: “Thật sự
không phải, cậu nghĩ nhiều rồi”
Hơn nữa, cô không thích những anh chàng cún con nhỏ tuổi hơn.
Mặc dù cô và Ty Hoàng Nam kết đôi trong chương trình, thì đó cũng chỉ là một chương trình mà thôi.
Con người cô không có hứng thú với Ty Hoàng Nam chút nào, vì vậy tốt hơn vẫn nên duy trì một cách khoảng cách thích hợp.
Ty Hoàng Nam nhìn cô vài lần, cũng không nói gì, biểu cảm dường như mang theo chút đau lòng.
Kiều Phương Hạ không khỏi khẽ cau mày.
Cậu nhóc chắc là không có ý gì đối với cô chứ?
Vừa định nói gì đó, phó đạo diễn đã đi tới, Kiều Phương Hạ lập tức thu hồi lực chú ý, trả lại điện thoại di động cho đối phương, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không sao đâu, Hà Vân nói với tôi lúc cô ấy không có ở đây thì phải chăm sóc cô nhiều hơn” Phó đạo diễn kính cẩn đáp lại Kiều Phương Hạ..