Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 10: Cứu mỹ nhân



Trong câu lạc bộ bida đầu đường với ánh đèn mờ tối, Ngụy Phong nhắm chuẩn vào bi cái, đo đạc tính toán góc độ, cúi người đẩy gậy.

“Cô ấy không phải là Thang Duy, cậu cũng không phải là Lương Triều Vĩ.” Giọng nói hùng hồn của Chúc Cảm Quả vang lên bên tai: “Đây là nguyên văn của cô ấy.”

“Nhìn quyết tâm theo đuổi cậu của cô ấy, hoàn toàn không thua “Quyết Tâm Chia Tay” của nữ thần nhà cậu đâu.”

Ngụy Phong bực bội thở ra một hơi, lúc này, anh cảm thấy sau lưng hình như có người nắm chặt tay áo của anh.

Một mùi hương ngọt ngào quen thuộc xâm nhập vào hơi thở của anh.

Anh không nhạy cảm với mùi hương, cũng như không nhạy cảm với đau đớn vậy.

Nhưng mùi hương ngọt ngào này lại được hệ thống khứu giác của anh nhạy bén đánh dấu sau khi ra khỏi phòng thay đồ ngày hôm đó, cho nên không cần nhìn cũng biết mùi hương đến từ ai.

Anh ngẩng đầu, không nói gì mà liếc mắt nhìn Chúc Cảm Quả đang ngượng ngùng ở đối diện, Chúc Cảm Quả vội vàng giải thích: “Là cô ấy nhất định muốn tới! Đuổi cũng không đi.”

Sau lưng, giọng nói mềm mại của Lộ An Thuần vang lên: “Ngụy Phong, anh thích chơi snooker à?”

“Tránh ra.” Anh lạnh nhạt nói.

Cô gái nhỏ nghe lời buông anh ra, lẩm bẩm nói: “Trước kia trong nhà của giáo viên dạy vẽ cho em cũng có một bàn bida, lúc em vẽ tranh thỉnh thoảng lại thấy thầy ấy chọc một hai gậy, hình như em cũng học được rồi…”

Ngụy Phong dùng sức đẩy gậy, chỉ nghe thấy cô gái sau lưng bỗng im bặt, khẽ rên một tiếng.

Anh không vui quay đầu, nhìn thấy cô gái nhỏ dùng hai tay ôm bụng, thân hình khom xuống, dường như rất khó chịu.

Nghĩ đến vừa rồi khi anh đẩy gậy, đuôi gậy đụng vào bụng cô.

“Không phải tôi bảo cô tránh ra hả!”

Ngụy Phong sầm mặt, cơn giận lại dâng lên, nhưng lần này không phải vì tức giận mà là sốt ruột.

Lộ An Thuần ôm bụng ngồi xổm xuống, dường như rất khó chịu.

Mặc dù Ngụy Phong không cảm thấy vừa rồi mình đẩy gậy quá mạnh, nhưng dù sao người ta cũng là con gái, cơ thể con gái lại vừa mềm mại vừa yếu ớt.

Anh nhớ rõ lúc học lớp một, tay của một bạn nữ ngồi cùng bàn với anh bị cái ghế sắt hỏng quẹt rách một đường, không chảy máu, chỉ có một vết cắt nhạt, hơi đỏ lên.

Bạn nữ đó cứ thế khóc đến mức chấn động trời đất, mấy lớp bên cạnh đều có thể nghe thấy, sau đó giáo viên đưa bạn ấy đến phòng y tế, lúc quay về, trên tay đã dán băng keo cá nhân hoa văn bánh kẹo.

Lúc còn nhỏ Ngụy Phong thường đánh nhau với người ta, bị đánh cho mặt mũi bầm dập, toác đầu chảy máu cũng chưa từng rên một tiếng.

Có lẽ, đây chính là điểm khác biệt giữa nam và nữ.

Anh tóm lấy cô gái nhỏ ngồi vào ghế sô pha đối diện, nửa ngồi trước mặt cô, vừa khó chịu vừa đau lòng: “Đụng vào bụng rồi à? Tôi xem xem, cần đi đến bệnh viện không?”

Lộ An Thuần cắn răng, xua tay.

“Ông đây bảo em tránh ra rồi.” Vẻ lạnh nhạt trong mắt Ngụy Phong đã tan đi đôi chút, nhiều thêm chút vẻ hết cách: “Lúc chơi bida thì không được có người đứng sau lưng, em có biết kiến thức cơ bản không vậy.”

“Ngụy Phong, đừng trách em nữa, được không?” Giọng nói của cô mềm mại, mang theo chút cảm giác tủi thân, một lời hai ý cầu xin anh: “Em cũng có mối lo ngại của em.”

Ngụy Phong liếm kẽ răng phía sau, khó chịu gật đầu, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Đụng vào bụng dưới rồi đúng không, vẫn đau lắm à? Tôi dẫn em đi bệnh viện xem sao?”

“Hơi đau, chủ yếu là anh đụng trúng tuyến tiền liệt của em.”

“...”

Chúc Cảm Quả không nhịn được, bật cười một tiếng.

Không ngờ tiểu thiên kim này còn có chút khiếu hài hước.

Ngụy Phong nhìn ra được cô đang giả vờ, sắc mặt lại tối đi, anh đứng dậy quay về trước bàn bida, dùng phấn bôi đầu cây cơ: “Gen nhà em đặc biệt quá nhỉ, không chỉ nữ có tuyến tiền liệt, mà tuyến tiền liệt còn được đặt ở bụng.”

Lộ An Thuần xoa bụng, làm dịu đi một chút rồi cũng đi đến bên kệ cầm một cây cơ: “Ngụy Phong, anh dạy em đi.”

Lần này Ngụy Phong cực kỳ cẩn thận, giữ khoảng cách với cô, tránh làm cô đau: “Không dạy con gái.”

“Thì anh đừng xem em là con gái.”

“Không coi em là con gái thì từ đầu ông đây đã không nhịn em rồi.”

“Vừa rồi ở lối đi dưới hầm anh cũng đâu có nhịn em đâu.” Lộ An Thuần hơi có ý tính nợ cũ, lầu bầu nói: “Lần đầu tiên em gặp người không lịch sự như vậy đấy.”

Ngụy Phong biết, phần lớn mấy chàng trai bên cạnh cô chủ nhỏ như cô đều xum xoe, nói lời hay lấy lòng cô giống như Liễu Lịch Hàn.

Không có chàng trai nào thô lỗ với cô giống Ngụy Phong.

Anh khó chịu dùng răng cắn lớp da khô ở môi dưới, môi bị rách một vết, hơi đau: “Ông đây cũng là lần đầu gặp người làm thế nào cũng không đuổi được như thế.”

“Chứng tỏ tính em tốt!”

“Cũng có thể là mặt dày.”

“Thích anh nên mới như vậy.”

Ngụy Phong giơ cây cơ trong tay chỉ thẳng về phía cô, lạnh giọng uy hiếp: “Con mẹ nó em còn nói thêm một câu thích tôi nữa, tôi sẽ giết chết em.”

Lộ An Thuần không sợ anh, thuận tay nhận lấy cây cơ của anh, bắt chước dáng vẻ cúi người đẩy gậy của anh, dùng bi cái đánh vào quả bi xanh lam gần nhất.

Bi xanh lam bị bắn bay đi, xoay chuyển lung tung khắp nơi trên bàn, làm một ván bi đang yên đang lành trở nên rối loạn.

“Em muốn chơi thì qua bên cạnh chơi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi.” Ngụy Phong rút một cây cơ khác.

Lộ An Thuần bĩu môi, mang theo cây cơ một mình đi đến bàn bida bên cạnh, nói với Chúc Cảm Quả: “Anh ấy thật sự rất khó theo đuổi.”

Chúc Cảm Quả làm ra biểu cảm “Anh đã nhắc nhở em rồi mà”.

Một mình Lộ An Thuần vô cùng buồn chán chơi hơn hai mươi phút, thỉnh thoảng nhìn sang Ngụy Phong ở bàn bên cạnh.

Động tác anh cúi người bắn bi luôn mang đến cho Lộ An Thuần một cảm giác gọn gàng mà linh hoạt.

Nhắm chuẩn, cúi người, đẩy bắn… làm liền một mạch.

Trước kia cô từng nghe giáo viên dạy vẽ miêu tả lỗ bida cho cô, nói có người thích trông trước trông sau, cho nên luôn phải đo đạc tính toán chuẩn xác chắc chắn, không cho phép sai lệch một chút nào;

Mà có người thích dựa vào cảm giác, một kích vào lỗ, cho dù thất bại cũng sẽ không quá ảo não, hưởng thụ sự thỏa mãn mà quá trình va chạm mang tới, không hề yêu cầu kết cục hoàn mỹ xa vời.

Lộ An Thuần cẩn thận quan sát Ngụy Phong, mỗi một lần đẩy gậy của anh đều rất tùy ý, đa số là trúng đích, nhưng cũng có lúc không trúng, mỗi một lần hai viên bi va vào nhau, khóe miệng của anh hơi cong lên, ánh mắt không hề đi theo những viên bi phân tán kia.

Anh đang hưởng thụ quá trình của trò chơi, mà cuối cùng viên bi đó đi theo hướng nào, anh không hề để ý.

Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả đánh bi có qua có lại, nói về vài chuyện lông gà vỏ tỏi trong cuộc sống, ví dụ như bạn bè chung của hai người đã làm ra chuyện phá hoại gì, ai lại kết thù với ai, đánh nhau ở đầu ngõ…

Bọn họ có cuộc sống và phạm vi của mình, Lộ An Thuần cảm nhận được rõ ràng mình và bọn họ ở hai thế giới khác nhau.

Nếu như không vì Ngụy Nhiên, có lẽ Lộ An Thuần mãi mãi sẽ không tới chỗ như vậy, cũng sẽ không quen biết bọn họ.

Một lúc sau, có mấy người đàn ông mặc áo ba lỗ phối sơ mi hoa cười đùa đi vào quán bida, gọi ông chủ tới mở một bàn, một thanh niên mặc áo sơ mi hoa trong số đó nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Lộ An Thuần đang một mình đẩy gậy đánh bi, lần nào cũng đánh hỏng, thế là gã đi qua bắt chuyện —

“Này, người đẹp, bida không phải đánh như vậy đâu.”

“Không phải sao?” Một tay Lộ An Thuần cầm cây cơ: “Tôi đã đánh vào rổ được mấy quả đấy.”

Áo sơ mi hoa đánh giá khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô gái, háo sắc liếm môi: “Nào, để anh dạy em, cúi người, ba điểm trên một đường thẳng, trên dưới cơ thể tạo thành góc chín mươi độ.”

Gã đi đến phía sau cô, bàn tay không đàng hoàng nâng eo của cô, ra vẻ muốn dạy cô đánh bida.

Lộ An Thuần nhạy cảm né sang bên cạnh: “Không, không cần, tôi tự đánh chơi thôi.”

Áo sơ mi hoa không buông tha, theo sát cô: “Nào nào, anh dạy em, em chơi một mình như vậy làm sao học được chứ.”

“Thôi.” Cô vẫn từ chối, nhưng không mất lịch sự: “Cảm ơn ý tốt của anh.”

Áo sơ mi hoa cũng nhìn ra được cô gái nhỏ này không bình thường, khắp người lộ ra khí chất cao quý nhờ được dạy dỗ tốt.

Gã càng ngày càng hăng hái, dây dưa không ngừng: “Đừng khách sáo, kết bạn nha, một mình em đánh bida cô đơn lắm.”

Còn chưa dứt lời, bàn tay dày ấm có lực đã cầm cổ tay nhỏ bé của cô, một lực không cho phép chống cự kéo cô ra phía sau mình.

Lộ An Thuần ngước mắt, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp mạnh mẽ của Ngụy Phong.

Áo sơ mi hoa sầm mặt, lạnh giọng hỏi: “Người yêu mày à?”

“Không phải.”

“Không phải thì mày làm anh hùng cái quái gì!”

Ngụy Phong cười, khóe mắt mang theo vẻ tàn nhẫn nặng nề: “Nếu như là người của tao thì đôi tay này của mày đã bị phế rồi.”

Trong lúc nói chuyện, anh đã giữ lấy nắm đấm áo sơ mi hoa vung tới, dùng sức bẻ, áo sơ mi hoa kêu oai oái, hô hào với đám anh em của gã: “Nhìn gì mà nhìn, lên cho ông!”

Mấy tên côn đồ sau lưng cầm lấy cây cơ hô hào xông lên, Ngụy Phong nhấc chân đạp người ở gần anh nhất, lại có mấy người đánh lén từ phía sau.

Lộ An Thuần thấy bọn họ giơ gậy lên, khí thế dọa người, không nhịn được mà hét lên một tiếng.

Ngụy Phong quay người bảo vệ cô trong ngực, mấy cây gậy đánh vào lưng anh, Lộ An Thuần nghe tiếng… cũng cảm thấy đau.

“Ngụy Phong, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa.” Giọng nói cô run rẩy, mặc dù cầu xin như vậy, nhưng trong tình thế trước mắt thì rõ ràng đã không phải là thứ anh có thể khống chế nữa.

Ngụy Phong quay đầu kêu lên: “Chúc Cảm Quả, con mẹ nó cậu nhìn ông đây bị đánh đúng không!”

Lúc này Chúc Cảm Quả mới kịp phản ứng, nhanh chóng bước tới hỗ trợ.

Bình thường Ngụy Phong đánh nhau, lấy một chọi mấy người là chuyện thường, đâu có cần người khác hỗ trợ, nhưng lần này bảo vệ cô gái nhỏ, bó tay bó chân, trên đầu cũng chịu mấy đòn rõ ràng.

Chúc Cảm Quả cầm cây cơ lên, bắt đầu đánh với đám người này, mãi đến khi ông chủ quán bida vọt vào: “Còn làm loạn nữa là tôi báo cảnh sát đấy! Muốn đánh thì ra ngoài đánh!”

Lộ An Thuần sợ hãi, run rẩy kéo Ngụy Phong rời đi.

Lúc anh ra ngoài còn tiện thể lấy tờ tiền năm mươi tệ từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Chúc Cảm Quả cản phía sau, ba người chạy một mạch ra khỏi đầu ngõ, vừa quay lại nhìn thấy đám người kia cũng đuổi theo, không buông tha mà vẫn muốn tìm bọn họ gây hấn.

Chiếc xe mô tô của Ngụy Phong vừa khéo đậu trong lều xe đạp trước mặt, anh vừa chạy vừa lục tìm chìa khóa từ trong cặp sách, nhanh chóng ngồi lên, nói với hai người sau lưng: “Lên xe.”

Lộ An Thuần mặc váy ngắn, có chút do dự: “Em… Sao em ngồi được?”

Ngụy Phong cởi đồng phục trên người mình ra, ném lên người cô: “Mau lên xe.”

Cô quay đầu nhìn đám lưu manh xông lên, không bận tâm đến hình tượng thục nữ nữa, giẫm lên bàn đạp của xe mô tô, ngồi dạng chân, dùng áo của anh che khuất bắp đùi của mình.

Sau lưng, Chúc Cảm Quả cũng ngồi lên, hai chàng trai kẹp cô ở giữa.

Ngụy Phong đạp máy, chiếc mô tô ầm vang một tiếng, gầm thét lao vùn vụt trên con đường lát đá gập ghềnh, băng thẳng qua đám côn đồ kia, đâm bọn họ phân tán.

Chúc Cảm Quả phách lối giơ ngón giữa lên với tên lưu manh đuổi theo sau xe: “Tới đây đi, đồ chó hoang!”

Lộ An Thuần chưa từng ngồi phương tiện nào kích thích như mô tô, sợ đến mức không dám mở mắt, theo bản năng ôm chặt vòng eo thon mạnh mẽ của Ngụy Phong, không dám buông tay.

Tiếng gió gào thét bên tai, thiếu niên quay đầu, cảm nhận được khuôn mặt của cô gái kề sát vào phía sau lưng anh, còn có hai khối mềm mại rõ ràng trước ngực…

Muốn nhắc nhở cô, lại không mở miệng được.

Rất phiền, có loại cảm giác biến thành lưu manh một cách bị động.

Chúc Cảm Quả ở phía sau nhìn bả vai và bờ lưng mỏng manh của Lộ An Thuần, không biết nên đặt tay ở đâu: “Này, tiểu thiên kim, anh có thể nắm áo em được không?”

“Không được.”

Người lên tiếng là Ngụy Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.