Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 17: Mất cân bằng



Trong giờ ôn bài vào sáng hôm sau, Ninh Nặc nhìn sắc mặt u ám của Lộ An Thuần, bờ môi cũng không có chút hồng hào nào, tựa như con gấu bông bạc màu, cô ấy lo âu hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ? Trông sắc mặt không tốt lắm, có phải hôm qua về trễ bị bố cậu nói không?”

“Ừm, cũng tại vì mất ngủ, ngủ không ngon.”

Sau lưng đồng thời truyền đến tiếng Chúc Cảm Quả lớn giọng: “Ngụy Phong, quầng thâm mắt của cậu rõ ràng quá đấy! Hơn nữa, cậu còn mọc mụn kìa!”

Lộ An Thuần tò mò quay đầu nhìn, quả nhiên, chàng trai lười biếng dựa vào thành ghế, dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt, trên làn da trắng lạnh xuất hiện hai nốt mụn, bên má trái một nốt, trên trán một nốt.

“Không phải mỗi tối mười giờ là cậu đã ngủ cho đẹp da sao?” Chúc Cảm Quả hét lên: “Sao tinh thần kém thế?”

Ngụy Phong ngáp dài, ánh mắt liếc nhìn Lộ An Thuần ở hàng phía trước: “Ngoài cửa sổ có con chim, ồn ào không yên, quấy rầy giấc ngủ.”

“Chim? Hơn nửa đêm mà chim kêu cái gì? Chắc là phát dục đó, ha ha ha.”

Sắc mặt Ngụy Phong sụp đổ, anh đá cậu ta một cái: “Không nói được lời nào hay thì đừng nói.”

“Làm sao, chim làm ầm ĩ đến cậu mà cậu còn che chở à? Đến mai tớ cho cậu mượn cái ná cao su, nó mà còn làm ầm ĩ nữa thì cậu bắn hạ nó.”

Anh ngáp một cái, miễn cưỡng gục xuống bàn, dự định ngủ một lúc, Chúc Cảm Quả lấy đề toán ngày hôm qua ra: “Ngụy Phong, cậu xem cái đề này cho tớ với, tớ tính thế nào cũng không đúng.”

Lộ An Thuần quay người nói với cậu ta: “Em giảng cho anh, anh đừng làm phiền anh ấy, để anh ấy ngủ một lúc.”

“Ồ ~~~” Chúc Cảm Quả phát ra nụ cười xấu xa: “Đau lòng rồi.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lộ An Thuần cũng nói nửa đùa nửa thật: “Em đau lòng cho anh ấy mà.”

Ngụy Phong liếc mắt, lật sách tiếng Anh ra rồi trùm lên đầu, gối lên cánh tay nghiêng người ngủ.

Lộ An Thuần nhận lấy vở luyện tập Toán học nhăn nhúm của Chúc Cảm Quả, cầm bút bi lên vẽ một trục tọa độ trên vở, kiên nhẫn giảng giải mạch suy nghĩ và trình tự.

Vào giờ ôn bài buổi sáng, cảnh vật xung quanh ồn ào náo động, mọi người cầm sách giáo khoa đọc lầm bầm, nhưng trong nhiều âm thanh lộn xộn như vậy, Ngụy Phong luôn có thể nghe thấy giọng của cô.

Giọng nói của cô rất mềm mại, giống như gió nóng ẩm ướt mùa hè đong đưa trên khuôn mặt, dinh dính dây dưa.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy khuỷu tay trắng nõn hẹp dài của cô gái đặt trên bàn anh, ống tay áo rất rộng, nhìn từ góc độ của Ngụy Phong thì vừa vặn có thể xuyên qua ống tay áo thấy được hình dáng áo ngực viền ren trắng sữa của cô, xinh xắn lả lướt.

Anh không kiên nhẫn nhìn đi chỗ khác, đồng thời không khách sáo mà đẩy tay của cô.

“Làm gì vậy?” Lộ An Thuần bị anh đẩy ra, cau mày nói: “Làm em đau đấy.”

“Đừng đụng vào bàn của tôi…”

“Đụng một chút thì làm sao chứ, hẹp hòi.” Giọng điệu mềm mại của cô giống như đang làm nũng: “Cứ muốn đụng đấy!”

Dứt lời, cô cố ý gác khuỷu tay lên bàn anh, đối chọi với anh.

Cổ họng Ngụy Phong trở nên ngứa ngáy, yết hầu phập phồng nuốt xuống, cố gắng khống chế ánh mắt không nhìn qua nữa.

Mấy giây sau, anh nóng nảy lấy hộp thuốc lá từ trong túi, quay người đi ra khỏi phòng học.

Lúc rời đi còn kéo bàn lệch đi.

“...”

Lộ An Thuần không hiểu rõ tình hình, chân mày cau lại, Chúc Cảm Quả vội vàng an ủi: “Đừng để ý đến cậu ấy, ngủ không ngon sẽ nóng nảy vậy đó.”

*

Trong thời gian hoạt động tự do của môn thể dục, Ninh Nặc kéo Lộ An Thuần ngồi bên cạnh khán đài của sân bóng rổ, truy hỏi giống như thẩm vấn: “Tối hôm qua cậu rời đi sớm nhất, về nhà trễ nhất, còn muốn khớp khẩu cung với tớ, thành thật khai báo, rốt cuộc cậu đi đâu?”

Lộ An Thuần biết cô ấy chắc chắn sẽ hỏi, cũng không định giấu giếm, cô ăn ngay nói thật: “Đến nhà Ngụy Phong, hôm qua cũng là sinh nhật anh ấy.”

Cô muốn Ninh Nặc giúp cô yểm trợ thì nhất định phải thẳng thắn với cô ấy.

“A a a! Tớ biết mà! Các cậu không bình thường!” Ninh Nặc kích động lắc bả vai Lộ An Thuần: “Bình thường hai cậu trao đổi ánh mắt với nhau, tớ đã cảm thấy có chuyện mờ ám rồi! Không nghĩ tới lại có thật!”

Vẻ mặt Lộ An Thuần mờ mịt: “Tụi tớ đâu có trao đổi ánh mắt.”

“Người khác không nhìn ra được nhưng tớ thấy rất chân thật.” Ninh Nặc dùng tay làm hình cái kéo chọc vào mắt mình, làm như thật nói: “Hai cậu nói chuyện không nhiều, nhưng cậu luôn liếc mắt nhìn anh ta; anh ta cũng vậy, cậu vừa mở miệng, không cần biết anh ta đang làm gì, ánh mắt nhất định sẽ nhìn sang.”

“Không có đâu.”

“Có!”

“Trời ơi Ninh Nặc, cả ngày cậu không học hành đàng hoàng, cậu quan sát những chuyện này làm gì vậy.”

“Hì hì hì, tớ thích quan sát chi tiết cuộc sống mà.” Ninh Nặc níu lấy tay áo mềm mại của cô: “Cho nên… cậu thích kiểu đó à?”

Lộ An Thuần bất đắc dĩ gật đầu.

Cô không thể nào nói cho ai biết về chuyện có liên quan đến em trai được, Lộ Bái giống như con nhện tám chân đáng sợ, giăng tơ nhện rậm rạp đến từng ngõ ngách trong cuộc sống của cô.

Cho nên càng nhiều người biết bí mật này, đối với Ngụy Nhiên mà nói sẽ càng nguy hiểm.

Thậm chí cũng không thể nói cho Ngụy Phong biết được.

Thích anh là cái cớ duy nhất của cô, có thể để cô hỏi thăm Ngụy Nhiên định kỳ một cách hợp lý, quan tâm cậu, cũng biết được tất cả hướng đi trong tương lai của cậu.

Cô không nhất định phải nhận lại em trai, chỉ cần Ngụy Nhiên có thể sống tốt, có được gia đình hạnh phúc và tương lai tươi sáng là Lộ An Thuần đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

Con của mẹ, ít nhất cũng có một đứa… sống vui vẻ.

“Vậy mà cậu lại thích kiểu như Ngụy Phong, tớ còn tưởng rằng cậu thích kiểu tỏa nắng như Từ Tư Triết chứ.” Ninh Nặc nhìn chàng trai dẫn bóng chạy ba bước ném bóng trên sân bóng rổ: “Từ Tư Triết đẹp trai lắm mà.”

“Cho xin đi.” Lộ An Thuần liếc cô ấy một cái: “Không phải con gái khắp thế giới đều sẽ thích Từ Tư Triết đâu.”

“Nhưng tớ có thể cá cược với cậu, trong hai nam thần của lớp thì Từ Tư Triết chắc chắn nổi tiếng hơn Ngụy Phong!”

“Đó là bởi vì điều kiện gia đình của Từ Tư Triết tốt.”

Ánh mắt Lộ An Thuần chuyển đến dưới lưới bóng rổ, ngón trỏ bên phải của Ngụy Phong được băng bó, tay trái vỗ bóng một cách hững hờ.

Từ Tư Triết thỉnh thoảng dẫn bóng đi qua anh.

Hai người quả thật khác nhau một trời một vực, một người mang giày AJ và áo bóng rổ Nike mới, hoa văn in trước ngực áo thun của người còn lại thì bị giặt đến tróc mất, giày chơi bóng cũng cực kỳ thô sơ.

Điều kiện gia đình của các cô gái trong trường Trung học Nam Gia đều rất tốt, đại khái sẽ thích sự vật tốt đẹp tinh xảo giống như bọn họ hơn.

Lộ An Thuần cũng thích những món đồ tốt đẹp, ví dụ như tòa thành hoa tuyết trong quả cầu thủy tinh, ví dụ như chú vẹt hút mật rực rỡ xinh đẹp được nuôi trong lồng tơ vàng của vườn hoa nhà cô, ví dụ như con rối hình công chúa nhẹ nhàng nhảy múa điệu nhạc “Fur Elise” trong hộp nhạc…

Nhưng những thứ này giống như lời nói dối cô từng nói, tinh xảo nhưng lại dễ vỡ.

Không bị ràng buộc, buông thả không gò bó mới là cuộc sống cô khát vọng chân chính…

“Tớ nói này.” Ninh Nặc cắt ngang suy nghĩ của Lộ An Thuần: “Gia thế của cậu không xứng đôi với Ngụy Phong lắm đâu, tớ nghe nói nhà anh ta rất nghèo, lại không có người lớn, thật sự rất nghèo, bản thân còn phải làm thêm mới có thể sống qua ngày được.”

“Cậu tuyệt đối đừng nói anh ấy nghèo trước mặt anh ấy, con trai đều rất sĩ diện đấy.” Lộ An Thuần nghiêm túc dặn dò: “Anh ấy lại là kiểu người rất kiêu ngạo.”

“Biết rồi, xem cậu đau lòng này.”

Lộ An Thuần nhẹ nhàng cười, cũng không giải thích.

Ở nơi xa, Hứa Nghê Sam mang theo một chai Coca Cola ướp lạnh đi vào sân bóng rổ, Ninh Nặc lập tức nhạy cảm nắm chặt cổ tay Lộ An Thuần: “Cậu ta muốn đưa nước cho Từ Tư Triết!”

“Không chắc đâu.”

“Cậu nhìn đi, đã chờ ở bên cạnh rồi, chắc chắn trận đấu vừa kết thúc là sẽ đưa qua ngay.” Ninh Nặc khó chịu nói: “Tức chết mất!”

“Chắc chắn Từ Tư Triết sẽ không nhận đâu.” Cô an ủi cô ấy.

“Chuyện đó thì chưa biết được, mấy ngày trước cậu ấy còn nhận nước của Vương Tư Nhiễm đó!” Ninh Nặc kéo tay Lộ An Thuần, vội vàng đi xuống khỏi khán đài: “Đi siêu thị trong trường với tớ.”

“Này.”

Lộ An Thuần rất muốn nói, nếu như chàng trai cậu thích nhận nước của cậu, đồng thời cũng nhận nước của những cô gái khác, vậy thì cậu và mấy cô gái khác không khác gì nhau cả.”

Nhưng cô sẽ không nói như vậy với Ninh Nặc, bởi vì lời nói thật thì thô không dễ nghe, lời nói dối trau chuốt mới làm động lòng người nhất.

Trong siêu thị của trường, Ninh Nặc lựa chọn tỉ mỉ, chọn một chai Coca Cola lạnh không đường.

Lộ An Thuần vội vàng đưa thẻ học sinh của mình qua, quẹt thẻ giúp cô ấy: “Cậu đưa tiền mặt cho tớ đi.”

Ninh Nặc biết đây là quy tắc cũ, đương nhiên cô ấy cũng không để ý, lấy ra năm tệ từ trong túi xách đưa cho cô.

“Tớ thật sự nghĩ mãi không ra, sao cậu cần tiền mặt thế?”

“Tớ mua heo đất tích lũy tiền, muốn đổi tiền lẻ bỏ vào đó, cưỡng chế tích góp.”

“Cậu đó, nhà cậu có tiền như vậy mà! Cậu còn tích góp gì chứ.”

Lộ An Thuần cười cười, không nói gì thêm.

Lộ Bái nhìn như không hạn chế kinh tế của cô, nhưng cô không thể muốn mua gì là mua được, tất cả chi phí tiêu hao, bố cô đều rõ như lòng bàn tay.

Chỉ có chút tiền lẻ hiện kim đó là thứ cô có thể tự do chi tiêu, mặc dù rất ít.

Lúc đi ra khỏi siêu thị trường, Ninh Nặc quay đầu lại hỏi Lộ An Thuần: “Cậu có muốn mua cho Ngụy Phong không?”

“Không cần đâu.”

Cô cũng không biết Ngụy Phong thích uống gì, bình thường thấy anh đều mang bình giữ nhiệt, màu xám bạc, hình như bên trong còn ngâm gì đó.

Người đàn ông này trông cẩu thả, nhưng thật ra cuộc sống rất tỉ mỉ, bất kể là chăm sóc da hay là sử dụng bình giữ nhiệt uống nước nóng, anh thật sự tinh tế hơn những chàng trai bình thường.

Có lẽ là bởi vì từ nhỏ anh đã phải chăm sóc em trai.

“Có lẽ Ngụy Phong không thích uống mấy thứ nước ngọt này.”

“Bạn An An.” Ninh Nặc nghiêm túc phê bình cô: “Sao chút tự giác của việc thích người khác mà cậu cũng không có vậy? Như vậy thì sao có thể theo đuổi trai được.”

“Tớ không có theo đuổi.” Lộ An Thuần cười nói: “Chỉ là yêu thích thôi.”

“Cũng phải.” Ninh Nặc đưa tay nâng khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào sạch sẽ của cô gái lên: “Với giá trị nhan sắc đỉnh cao này thì cậu đâu cần theo đuổi, ngoắc ta là người ta đã thần hồn điên đảo rồi.”

“Làm quá à.”

Ninh Nặc cầm nước ngọt ướp lạnh đi tính sổ, Lộ An Thuần nhìn một loạt chai nước ngọt xanh xanh đỏ đỏ, siết chặt tờ tiền năm tệ trong tay.



Sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc, Ninh Nặc cầm nước ngọt ướp lạnh, hào phóng đưa đến trước mặt Từ Tư Triết.

Mà cùng lúc đó, nước ngọt của Hứa Nghê Sam cũng được đưa qua.

Rõ ràng là Từ Tư Triết không ngờ tới sẽ có màn này, có chút khó xử.

Lộ An Thuần khoanh tay, dựa vào bên cạnh trụ bóng rổ xem náo nhiệt, ngược lại muốn xem xem cậu ấy sẽ chọn thế nào.

Từ Tư Triệt nở nụ cười mỉm vừa đúng với hai cô gái, nhận nước của Hứa Nghê Sam trước: “Cảm ơn.”

Trên mặt Hứa Nghê Sam tràn ra ý cười ngọt ngào, như đang thị uy mà liếc Ninh Nặc một cái, nhưng nụ cười này còn chưa tan đi thì đã thấy Từ Tư Triết ném chai nước đó cho đám anh em của mình, sau đó cậu ấy lại nhận nước của Ninh Nặc, vặn nắp chai, ngửa đầu uống một ngụm.

“...”

Lần này, biểu cảm trên mặt Hứa Nghê Sam có chút cứng đờ.

Tuy trên mặt Ninh Nặc có ý cười, nhưng thật ra… cô ấy cũng không vui vẻ lắm, bởi vì Từ Tư Triết nhận hết hai chai nước, mặc dù cuối cùng vẫn uống nước của cô ấy nhưng cô ấy vẫn cảm thấy trong lòng có chút ưu tư.

“Cậu ấy được thật đó.” Lộ An Thuần bình luận: “Không làm mích lòng ai, cuối cùng lại đắc tội hết.”

Ninh Nặc buồn buồn nói: “Lớp trưởng mà, chắc chắn phải quan tâm mọi người, muốn cho mọi người thể diện.”

“Ừm, chắc chắn là vì như vậy.” Lộ An Thuần nói trái suy nghĩ trong lòng: “Cậu ấy nhận nước của cậu, chứng tỏ trong lòng cậu ấy cậu vẫn khác biệt.”

“Thật sao?”

“Không biết, tớ đoán thế.”

Ninh Nặc thở dài.

Thật ra cô ấy biết tất cả mọi chuyện, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi.

Lừa mình dối người.

Ánh mắt Lộ An Thuần chuyển đến Ngụy Phong ở dưới lưới bóng rổ.

Tay phải của anh bị thương cho nên không thi đấu, tay trái lười biếng vỗ bóng, bên mặt gầy gò mà anh tuấn.

Anh chỉ đứng ở đó thôi là đã đủ hấp dẫn ánh mắt của các cô gái xung quanh.

Lộ An Thuần liếc nhìn anh một cái, anh cũng nhìn cô, hai người cùng giống như giật điện, mất tự nhiên mà nhìn sang nơi khác.

Lúc này có cô gái thắt bím hai bên đi tới, đưa cho Ngụy Phong một chai hồng trà lạnh, cười ngọt ngào: “Ngụy Phong, mời anh uống nha!”

“Cảm ơn.” Anh lạnh nhạt từ chối: “Không cần.”

“Vì sao, anh không khát à?”

“Tôi không uống mấy thứ này, nổi mụn.”

“Hở? Không phải ăn cay thì mới nổi mụn sao, uống nước ngọt không nổi đâu.”

“Không liên quan đến nước ngọt, con gái sẽ khiến tôi nổi mụn.”

“...”

Người ta hoàn toàn không có cách nào tiếp được lời nói này, chỉ có thể lúng túng cầm nước rời đi.

Đoán chừng cả đời này cũng sẽ không đưa nước nữa.

Ngụy Phong không quan tâm, dùng tay trái ném bóng, quả bóng xoáy hai vòng rồi rơi vào rổ.

“Nổi mụn với con gái à?” Lộ An Thuần dựa lưng vào trụ rổ, cười mỉm nghiêng đầu nhìn anh: “Mụn của anh thật là không biết phong tình.”

Lúc Ngụy Phong ném bóng vào rổ thì đúng lúc có một tia nắng chiếu vào bên mặt anh tuấn của anh, nốt mụn đỏ đó… còn óng ánh sáng long lanh.

“Hai nốt mụn trên mặt tôi, em đoán xem là ai làm tụi nó nổi lên.”

“Nội tiết tố của anh mất cân bằng mà, liên quan gì đến em.”

“Tối hôm qua em không hành tôi thì tôi có thể mất cân bằng được hả?”

“...”

Lộ An Thuần bĩu môi: “Vậy nếu như em đưa nước cho anh thì có phải anh cũng sẽ nhẫn tâm từ chối không?”

Anh hờ hững nói: “Thử xem.”

“Vậy thôi.” Lộ An Thuần nói nửa đùa nửa thật: “Con người em da mặt mỏng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện không chắc chắn đâu.”

“Ồ.”

Ngụy Phong dùng một tay đập bóng, trong đôi mắt đen kịt không có cảm xúc.

Lộ An Thuần quay người rời đi, bước được hai bước thì lại nghe anh gọi cô: “Dù sao hôm nay ông đây cũng nổi hai nốt rồi, không ngại thêm một nốt nữa.”

Cô quay đầu nhìn về phía anh: “Ngụy Phong, anh nói chuyện vòng vo quá.”

“Tính cách vậy đấy, trong sự súc tích mang theo chút thẹn thùng.”

Lộ An Thuần bị thái độ không biết xấu hổ của anh chọc cười, lấy nước ra từ trong túi: “Được rồi, mời anh uống, cảm ơn anh tối hôm qua đã nói chuyện với em.”

Ngụy Phong dời tầm mắt xuống, liếc nhìn đồ uống trong tay cô: “Sữa canxi AD?”

undefined

“Bổ sung canxi nhiều vào.” Lộ An Thuần cười nói: “Không phải muốn lên trời ngắm sao hả, anh phải trở nên khỏe mạnh hơn mới được.”

Ngụy Phong cong môi cười ngả ngớn, nâng cằm lên, nhìn qua cô: “Em còn có yêu cầu rất cao với thân thể của tôi.”

“Em cân nhắc vì sự nghiệp của anh đó! Anh có biết trở thành phi hành gia khó khăn tới mức nào không, ngàn dặm mới tìm được một người.”

Mũi anh phát ra một tiếng xì khẽ, anh đưa tay nhận lấy, Lộ An Thuần nhanh chóng đưa ống hút qua, anh không lấy, dùng răng xé mở lớp màng mỏng trên miệng chai, ngửa đầu uống một hớp hết sạch.

Lộ An Thuần nhìn bên mặt có đường nét sắc bén của anh, yết hầu đang nuốt bị đội lên, có cảm giác lồi ra rõ ràng.

Trong lúc cô quan sát anh, Ngụy Phong vừa uống, ánh mắt cũng nghiêng nghiêng nhìn qua, chạm phải ánh mắt cô.

Lộ An Thuần nhìn đi chỗ khác, trong lòng nổi lên cảm giác tê dại.

Ninh Nặc nói không sai, cô và Ngụy Phong… rất thích nhìn nhau qua lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.