Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 27: Suối nước nóng



Từ nhỏ đến lớn, trong phương diện học tập, Lộ An Thuần luôn xuôi chèo mát mái, chưa từng gặp trận chiến lớn nào.

Trước kia đi học ở thành phố Kinh, bên cạnh toàn là người tài giỏi, lần nào tên của cô cũng có thể duy trì trong top 5 của khối, sau khi đến Trung học Nam Gia thì luôn chiếm vị trí top 1.

Trong cuộc thi Vật lý Stan Cup lần này, cả trường chỉ có một suất có thể được đề cử tham gia chung kết, sau khi thi vòng loại, cô có đủ sự tự tin, cho rằng trăm phần trăm sẽ là mình, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Ngụy Phong, chiếm mất vị trí đầu của cô thì thôi, thế mà tổng điểm của tên này lại…

Hơn cô 20 điểm!

Cô cẩn thận so sánh điểm số của top 10 vòng loại, theo đuổi nhau rất sát sao, về cơ bản, trên dưới đều cách nhau không phẩy mấy điểm và mấy điểm, anh hơn cô tận hai mươi điểm là khái niệm gì vậy!

Không hề nghi ngờ, anh đã lấy được điểm tối đa của vòng loại giải đấu.

Điểm tối đa!!!

Bài thí nghiệm siêu cấp khó ở cuối cùng, gần như tất cả học sinh đều gặp khó khăn.

Ngụy Phong lại làm đúng.

Lộ An Thuần lên mạng tìm kiếm phương án giải đề của bài thí nghiệm đó, nghiên cứu mãi đến đêm khuya mà cũng không thể hiểu lắm như lọt vào sương mù.

Cô đặt bút viết chữ chằng chịt trên giấy nháp giải toán, dụi mắt, cảm thấy cực kỳ thất bại.

Thật ra thành tích của Ngụy Phong rất bình thường, xếp ở thứ hạng mấy chục có hơn, Lộ An Thuần chưa từng xem anh là đối thủ, thế nhưng các môn tự nhiên của anh… thật sự mạnh đến mức làm người ta giận sôi máu.

Luyện tập đề bài bình thường thì thôi đi, mọi người không chênh lệch quá nhiều, vừa gặp được cuộc thi có độ khó cao như vậy, ưu thế bộ não của Ngụy Phong lập tức được thể hiện ra.

Chẳng trách Trung học Nam Gia đặc biệt tuyển học sinh học lại như anh, miễn phí học phí mà còn cấp học bổng, chỉ trông cậy vào cái tên này có thể lấy được giải thưởng trong các cuộc thi, mang đến vinh quang cho trường.

Trong lúc nhất thời, Lộ An Thuần cảm thấy mình giống như đồ ngốc, suýt nữa ngã vào cạm bẫy tình yêu, không nghĩ tới cái tên này lại đâm sau lưng một nhát.

Mặc dù biết cơn giận này chẳng có lý lẽ gì cả, nhưng Lộ An Thuần lại giận!

Lòng hiếu thắng của cô cực kỳ mạnh, điểm này di truyền tuyệt đối từ Lộ Bái, trong phương diện yêu cầu cá nhân thì gần như đạt đến mức soi mói, không thể chịu đựng được việc mình thua người khác.

Cả đêm, cô đều nghiên cứu đề bài khiến cô thua trận kia, Ngụy Phong cũng bị cô chặn luôn.

Thích hay không thích gì chứ, đều là do hooc môn dậy thì quấy phá thôi… Cố gắng học tập mới là chân lý!

Vào giờ đọc bài tiếng Anh vào buổi sáng hôm sau, Lộ An Thuần vẫn đang vùi đầu phân tích bài thí nghiệm Vật lý khiến cô nghĩ mãi mà không ra kia, trên giấy nháp chằng chịt biểu thức số học.

Ngụy Phong nhìn chằm chằm vào bóng dáng gầy yếu mảnh mai của cô gái hồi lâu, dùng đầu bút chọc vào lưng của cô.

Cô gái nhỏ cũng không quay đầu lại, không để ý đến anh.

Anh tiện tay một công thức khai căn trên giấy rồi đưa tới: “Đổi proton thành electron, đổi e trong biểu thức (1) thành trừ e, làm tương tự là có thể thu được Lmax bằng…”

Lộ An Thuần quay đầu tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, Ngụy Phong lập tức nuốt lại lời chưa nói ra.

“Anh lợi hại thật đó ~ Ngụy Phong.”

Khóe miệng anh nở hoa: “Cô chủ nhỏ còn biết nói lời quái gở nữa.”

“Không cần anh bố thí, em có thể giải ra được.”

“Một đống biểu thức số học kia của em thuộc kiểu đi vào ngõ cụt, thật ra nguyên lý rất đơn giản, em cho tôi một dạng thức là sẽ có kết quả ngay.”

“Không cần! Trình tự của em phức tạp nhưng đến nơi đến chốn.”

Ngụy Phong dứt khoát viết biểu thức số học ra đưa tới trước mắt cô, ép cô nhìn, Lộ An Thuần lập tức che mắt: “Cứ không nhìn đấy!”

“Vậy tôi đọc cho em nghe, Lmax bằng hai phần căn bậc sáu R…”

Cô lập tức che kín tai: “Không nghe!”

Ngụy Phong kéo tay cô: “Ông đây càng muốn em nghe.”

“Ngụy Phong!” Lộ An Thuần quay đầu, thở hổn hển nhìn anh chằm chằm: “Sweet are uses of adversity.”

Tiếng Anh của Ngụy Phong thuộc trình độ tệ hại không cứu nổi, nghe thấy phát âm tiếng Anh chính gốc của cô gái nhỏ, anh ngẩn người: “Có ý gì?”

“Nghe không hiểu gì đúng không?”

“Em giải thích cho tôi nghe.”

“Không đấy.”

“Nhanh nói đi.”

“Không đấy không đấy!”

“Em xem, ở phương diện học tập tôi chẳng kiêu ngạo như em.” Ngụy Phong chống khuỷu tay lên mặt bàn, ngước cằm nhìn cô: “Em không nói cho tôi biết, tôi sẽ làm phiền em cả ngày.”

Lộ An Thuần quay đầu, tức giận nói: “Danh ngôn của Shakespeare, nghịch cảnh và vận hạn tự có tác dụng thần kỳ của nó, em muốn nói cho anh biết, em sẽ không bị đánh bại dễ dàng, anh cũng không phải là chuyện gì cũng lợi hại.”

“Tôi chưa từng nghĩ tới việc đánh bại em.”

“Câu nói này của anh chính là đang giễu cợt em!”

“Em còn rất nhạy cảm nữa.” Ngụy Phong ngước mắt, ghi lại câu danh ngôn của Shakespeare lên trên giấy: “Cô hai à em muốn đi thành phố Kinh tham gia chung kết hả?”

Lộ An Thuần nhìn về phía anh: “Anh sẵn lòng nhường cho em à?”

“Nghĩ gì vậy, tôi là người không có nguyên tắc như vậy sao?” Ngụy Phong đặt bút xuống, như cười như không mà nhìn cô: “Nhường cho em mới là xem thường em. Cho nên tôi quyết định tự mình đi, đồng thời lấy huy chương vàng, để em thua có lý có lẽ, tâm phục khẩu phục.”

“Ngụy Phong, em thề em tuyệt đối sẽ không thích anh, anh mãi mãi không theo đuổi được đâu.”

“Em đã thích tôi rồi.”

“Ha ha ha, mắc cười quá.”

Hai người hóng hớt là Chúc Cảm Quả và Ninh Nặc thì đã mở miệng thành hình chữ O, nghe hai con quỷ ngây thơ cãi nhau anh một câu em một câu.

Nói thế nào đây, vậy mà vẫn xứng đôi lắm.

Trong giờ học, Lộ An Thuần đưa tới trước mặt Ngụy Phong một bài Vật lý mà mình đã lựa chọn tỉ mỉ đồng thời đã trải qua sửa đổi: “Bài này, nếu như anh có thể giải ra được thì em sẽ phục anh.”

Ngụy Phong nhìn bài đọc tiếng Anh mà con mẹ nó đều sắp ngủ thiếp đi rồi, anh gối đầu lên cánh tay trái, lười biếng ngước mắt, liếc nhìn đề bài và hình cầu, chỉ im lặng mấy giây là đã có đáp án, anh cầm bút viết dạng thức vào vở, thì thà thì thầm —

“Khối lượng quả cầu là m, khoảng cách đến tâm O là r, lực hút trái đất có thể được tính bằng f tương đương với r bình phương trên GM’m…”

Anh viết dạng thức lên giấy như nước chảy mây trôi, gần như không dùng thời gian để suy nghĩ.

Sắc mặt Lộ An Thuần chợt thay đổi.

Chúc Cảm Quả nhìn mặt mà nói chuyện, lập tức dùng đầu gối đụng vào anh —

Cậu như vậy… theo đuổi được người ta mới lạ đó.

Ngụy Phong hiểu ra nhanh chóng, tiện tay ném bút đi: “Con mẹ nó khó quá, tôi không biết làm.”

“Anh… đã viết đáp án ra rồi!”

“Vậy hả.”

Lộ An Thuần tức giận đến mức xoay đi chỗ khác, một lúc sau, cô thật sự tức không chịu nổi, quay đầu đánh vào cánh tay anh: “Anh thông minh quá, thông minh chịu không nổi luôn!”

“...”

Lông mày của Ngụy Phong sắp nhíu lại thành dây thừng luôn rồi.

Con mẹ nó chuyện này mà cũng tức giận.

Chúc Cảm Quả nuốt nước bọt một cách khó khăn, xích lại gần anh nhỏ giọng nói: “Cô hai của cậu có chứng táo bạo đúng không, xác suất bạo lực gia đình là chín mươi chín phần trăm đó.”

“Tự tin chút đi, cô ấy trăm phần trăm sẽ bạo lực gia đình với tớ.”

Lộ An Thuần: “Em có thể nghe thấy đấy!”

Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả lập tức im lặng.

Một lúc sau vẫn là Ngụy Phong chủ động cầu hòa, dùng đầu bút chọc vào lưng cô: “Cô hai à, tôi thật sự không biết làm.”

“Đừng giả bộ nữa.”

“Tuần trước thi tháng, tiếng Anh của tôi chỉ được 23 điểm, Ngữ văn 58 điểm.”

Lộ An Thuần khó chịu quay đầu: “Nhìn đi, thước có khi ngắn, tấc có khi dài, anh cũng không phải chuyện gì cũng lợi hại.”

Ngụy Phong nhìn dáng vẻ này của cô, dường như đã biết được một vài đạo lý chung sống.

Cô gái này ăn mềm không ăn cứng điển hình, chỉ cần nhẹ nhàng với cô, trong vài phút là cô có thể trở nên nhu hòa.

“Ừm, tôi còn có rất nhiều chỗ phải học từ cô chủ nhỏ mà.”

“Vậy…” Lộ An Thuần do dự đưa đề thi qua, chỉ vào bài thí nghiệm cuối cùng: “Miễn cưỡng nghe anh giảng một chút vậy, nhưng không cho anh dùng giọng điệu cao cao tại thượng đâu.”

“Tôi chưa từng cao cao tại thượng với em.”

“Vừa rồi anh như vậy đó!”

“Cái tính nhạy cảm đa nghi này của em di truyền từ bố em hay mẹ em vậy?”

Vừa nói ra lời này, sắc mặt Lộ An Thuần chợt thay đổi, giống như buổi chiều ánh nắng tươi sáng đột nhiên có sấm sét đánh xuống giữa trời, mưa rào như trút nước.

Bởi vì thật sự quá rõ ràng, ngay cả Ninh Nặc cũng không nhịn được mà nhìn cô một cái.

Bàn tay cầm bút của Lộ An Thuần run rẩy, cô yên lặng xoay người, cúi đầu, tự mình điều tiết mấy phút, trên mặt một lần nữa khoác lên nụ cười nhẹ nhàng: “Không sao đâu mọi người, xin lỗi Ngụy Phong, vừa rồi em thất thố.”

Cô một lần nữa quay về dáng vẻ tiểu thục nữ trước kia, đoan trang khéo léo, cố hết khả năng để mọi người đều cảm nhận được sự ấm áp.

Ninh Nặc nói: “An An, cậu… không sao chứ?”

“Không sao, tớ xin lỗi, có đôi khi tớ có thể không khống chế được tâm trạng của mình, đừng lo, tớ sẽ cố gắng kiểm soát.”

“Tiểu thiên kim, em trở mặt còn nhanh hơn trở trời đó.” Chúc Cảm Quả thật sự không nghĩ nhiều, cười nói: “Còn đánh người nữa, nhìn xem, cánh tay của Ngụy Phong đều bị em đánh đỏ lên cả mảng rồi.”

Cô lại lần nữa bày tỏ ăn năn với Ngụy Phong: “Anh vẫn sẵn lòng giảng đề cho em chứ?”

Ngụy Phong không nói lời nào mà cầm bút lên, tiện tay viết mấy biểu thức số học lên giấy, cô lập tức đến gần, đặt một tay nằm sấp bên bàn của anh, dáng vẻ nhìn anh chăm chú.

Ngụy Phong nhìn thấy vết sẹo trên mép tóc của cô, nhàn nhạt nhưng rõ ràng.

Đầu bút viết dạng thức của anh xoay chuyển, viết một hàng chữ nhỏ mạnh mẽ trên giấy: “Đeo mặt nạ lên có nhẹ nhõm hơn chút nào không?”

Lộ An Thuần không tỏ cảm xúc mà nhìn chữ của anh, trong đôi mắt đen kịt là màu sương mù bao phủ.

Ngụy Phong nhìn cô một cái thật sâu, tiếp tục viết trên giấy: “Đối với tôi, không cần giả bộ.”

“Tôi mãi mãi sẽ không trách em.”



Lộ An Thuần tự kiểm điểm lại cả buổi sáng.

Một câu vô tình của Ngụy Phong đã khơi dậy từng cơn sợ hãi trong lòng cô. Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn khát vọng thoát khỏi ác ma kia.

Nhưng giờ phút này mới giật mình phát hiện ra, cô là con gái của Lộ Bái, bị ác ma trói buộc bên cạnh nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ của ông ta đều đang ảnh hưởng đến cô mà không thể nhận thấy được.

Cố chấp, dục vọng, chiếm hữu…

Cho dù bình thường cô giả vờ thiện lương tốt đẹp đến mức nào thì dường như cũng không thể thoát khỏi sự nguyền rủa của gen ác ma, cô mãi mãi không thoát được.

Buổi chiều, Chúc Cảm Quả vội vàng đi vào phòng học, bắt lấy bình giữ nhiệt trên bàn uống một hơi, hưng phấn nói với Ngụy Phong: “Chuyện cuộc thi ấy, ổn thỏa rồi! Buổi trưa bố tớ đề ra yêu cầu của cậu với trường học, lãnh đạo trường không hề do dự mà đồng ý ngay, vé máy bay chỗ ở của hai người đều do trường học thanh toán, cậu có thể mang theo em trai cậu đi đến thành phố Kinh tham gia cuộc thi.”

Ngụy Phong nhàn nhạt đáp một tiếng, không bất ngờ lắm.

Lộ An Thuần nghe được tin tức mấu chốt, quay đầu lại nói: “Ngụy Nhiên cũng sẽ đi thành phố Kinh sao?”

“Ừm.”

Khoảng thời gian trước xảy ra chuyện của áo sơ mi hoa, cho dù Chúc Cảm Quả đồng ý sẽ chăm sóc cậu nhóc, nhưng để lại cậu bé một mình ở thành phố C, Ngụy Phong thật sự không thể yên tâm được.

Lộ An Thuần lấy điện thoại ra, lặng lẽ kéo Ngụy Phong ra khỏi danh sách chặn.



Cuối tuần, Lộ Bái dẫn theo Liễu Như Yên và Lộ An Thuần đi đến khu suối nước nóng.

Khu suối nước nóng nằm giữa tầng tầng lớp lớp núi non trên vách đá sông Giang Lăng, mây mù lượn lờ, cây xanh râm mát, suối nước nóng lưu huỳnh thuần thiên nhiên đặt mình trong đó. Mà ở đó cũng được tu sửa thành một câu lạc bộ trang viên cao cấp bao gồm suối nước nóng, nghỉ ngơi, dưỡng sinh, là nơi xả hơi cuối tuần rất được những kẻ giàu có ưa chuộng.

Lộ An Thuần thay sang một bộ đồ tắm vận động kiểu liền thân.

Lộ Bái tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho phép cô ăn mặc quá hở hang, cho dù là đồ tắm thì cũng phải cố gắng che những chỗ có thể che.

Dáng người Liễu Như Yên vô cùng đẹp, thướt tha lại phong tình, vốn dĩ Lộ An Thuần còn chờ mong nhìn thấy dáng vẻ cô ta mặc bikini, chắc chắn sẽ rất gợi cảm xinh đẹp, lại không ngờ, Liễu Như Yên ăn mặc còn bảo thủ hơn cô một chút, áo tắm cũng là kiểu vận động, bên ngoài cũng khoác chiếc áo mỏng, bao bọc thân thể cực kỳ kín kẽ.

Trong hồ tắm hơi nước lượn lờ, Lộ An Thuần còn muốn trêu ghẹo cô ta, trong lúc vô tình lại nhìn thấy máu bầm chưa được che giấu trên cánh tay chị ta, hiểu ra được đã có chuyện gì, sắc mặt cô trầm xuống, không nhiều lời nữa.

Ngay sau đó, Lộ Bái đi tới.

Ông ta quanh năm duy trì thói quen vận động gần như là khắc nghiệt, đã qua tuổi trung niên nhưng không hề có chút thịt thừa nào, làn da căng đầy, thậm chí còn có cơ bắp, đứng cùng với Liễu Như Yên lại không hề khiến người ta cảm thấy tuổi tác của hai người chênh lệch nhiều, trông rất xứng đôi.

Ông ta vừa xuống nước, Liễu Như Yên đi ngay đến bên cạnh ông ta, làm bạn với ông ta.

“Bố, con muốn thương lượng với bố một chuyện.” Lộ An Thuần quan sát ánh mắt ông ta, cẩn thận nói.

“Chuyện gì?” Lộ Bái nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ngày 1 tháng 10 con muốn về thành phố Kinh một chuyến, sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa vào ngày 10. Ngày 2 con muốn về đó chúc mừng sinh nhật cậu ấy.”

“Không phải cãi nhau xung đột rồi à?”

“Lại làm hòa rồi, cậu ấy viết cho con một bức thư xin lỗi, con thấy cũng có thành ý lắm nên tha thứ cho cậu ấy rồi.”

Liễu Như Yên đúng lúc ghé vào bên tai ông ta thổi gió: “Giữa chị em thân thiết với nhau nào có mối thù để qua đêm, cãi nhau một hồi, qua một khoảng thời gian là lại tốt thôi.”

Lộ Bái dường như không nghĩ nhiều: “Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm ra chuyện quá giới hạn thì bố cũng sẽ không dồn ép con quá căng.”

“Cảm ơn bố.”

Lúc này, giọng nói vui vẻ của một người đàn ông trung niên vang lên: “Tổng giám đốc Lộ, sao anh cũng ở đây vậy, ha ha ha, đây chẳng phải là trùng hợp sao?”

Lộ An Thuần quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng bên hồ, trên người khoác khăn tắm, sau lưng còn có một cậu đẹp trai cao lớn đi theo.

“Tổng giám đốc Tề.” Lộ Bái gật đầu với ông ấy: “Anh cũng tới đây tắm suối nước nóng à?”

“Còn không phải à, dẫn theo con trai tôi tới.” Tổng giám đốc Tề nhìn về phía Lộ An Thuần bên cạnh hồ: “Ồ, đây là con gái anh nhỉ?”

“Ừm.”

“Chào chú ạ.” Lộ An Thuần lễ phép chào hỏi người đàn ông.

“Được được được, dáng dấp giống Tổng giám đốc Lộ thật đó.”

Lộ An Thuần chú ý tới người đàn ông này cố ý không để tâm tới Liễu Như Yên bên cạnh Lộ Bái, mà Liễu Như Yên tự biết thân phận của mình lúng túng và thấp kém, cũng đã quen với sự khinh thường như vậy, chỉ ngoan ngoãn ở bên cạnh, không nói một lời.

“Giới thiệu một chút, đây là con trai tôi, Tề Minh.” Tổng giám đốc Tề đẩy chàng trai cao lớn phía sau mình ra: “Năm nay học lớp 12, nghe nói bây giờ con gái của Tổng giám đốc Lộ cũng học lớp 12, hai đứa có thể thảo luận chuyện học hành một chút.”

MẶc dù Lộ An Thuần thật sự không muốn thảo luận chuyên học hành với một chàng trai xa lạ trong hồ suối nước nóng đầy người lớn, nhưng cô luôn chu đáo lại khéo léo, cười với chàng trai trước mặt: “Chào cậu, tôi tên là Lộ An Thuần.”

“Tề Minh.”

Trong hơi nước bốc lên, cô gái nhỏ môi hồng răng trắng, da thịt non mềm tựa tuyết đầu mùa, trên má còn hơi hồng lên, xinh đẹp giống như công chúa lạc trong nhân gian.

Tề Minh ra vẻ hững hờ mà vụng trộm quan sát cô rất lâu.

Một lúc sau, Lộ Bái và bố của Tề Minh đi đến phòng dưỡng sinh uống trà nói chuyện làm ăn, Liễu Như Yên cũng đi đến phòng tắm hơi, trong hồ nước nóng chỉ còn lại Tề Minh và Lộ An Thuần, nói chuyện học hành câu được câu không.

Lộ An Thuần cảm thấy hơi khát, thế là đi đến bên ngã tư lấy một ly trà gừng, tiện thể đổi một chiếc khăn tắm mới, Tề Minh cùng cô đi đến bên ngã tư.

“Cậu có tham gia cuộc thi Vật lý Stan Cup tuần trước không?”

“Có.” Lộ An Thuần liếc nhìn cậu ta: “Cậu cũng tham gia à?’

“Ừ, cậu thi được bao nhiêu điểm?”

“Thấp lắm, 80.2, cậu thì sao?”

“Trùng hợp rồi, 80.1, thấp hơn cậu 0.1, có thể xếp hạng toàn thành phố chỉ xếp sau cậu một hạng thôi.”

“Cậu cũng mất điểm vào bài thí nghiệm cuối cùng sao?” Lộ An Thuần tò mò hỏi.

Tề Minh ngượng ngùng cười cười: “Không sai, bài đó tôi suy nghĩ phức tạp quá, thật ra sau đó nghĩ kỹ lại thật lâu thì hẳn là có cách giải đơn giản hơn.”

Lộ An Thuần nghĩ đến công thức mà Ngụy Phong viết cho cô, cái đó còn không đơn giản à, đơn giản đến mức khiến cô nổi giận lôi đình, cực kỳ phẫn nộ.

“Hẳn là cậu sẽ đến thành phố Kinh tham gia cuộc thi nhỉ, đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng nhau.” Tề Minh đưa ra lời mời với Lộ An Thuần: “Chúng ta có thể thi đấu trong trận chung kết.”

“Trường tôi chỉ có một suất, đáng tiếc quá, tôi sẽ không tham gia thi đấu.”

Tề Minh giật mình nói: “Tôi từng nghe giáo viên Vật lý nhắc đến, vòng loại lần này có một đại thần thi được điểm tối đa, chẳng lẽ là học sinh trường cậu.”

Nhắc đến chuyện này, Lộ An Thuần cảm thấy ngột ngạt một hồi, bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cậu quen cậu ta à?”

“Quen.”

“Có phải cậu ta rất giỏi không, tôi cảm thấy người như vậy hẳn là thuộc kiểu học thần thiên tài nhỉ, chờ mong gặp cậu ta trong trận chung kết quá.”

“Ừ.”

Đúng lúc này, Lộ An Thuần nhìn thấy hai nhân viên ở đối diện, bất ngờ lại đúng là Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong, đang đổi khăn mới cho khách.

“...”

Cái tên này, sao nghiệp vụ lại rộng như vậy chứ!

Ngụy Phong mặc áo ngắn tay caro chỉnh tề, nhẹ nhàng nhàn nhã, tóc được cắt tỉa rất gọn gàng, không xù như bình thường, thân hình thẳng tắp, đường nét sắc bén, động tác sắp xếp khăn tắm thuần thục lại lưu loát, không ít các cô gái đi ngang qua đều liếc nhìn chàng nhân viên anh tuấn đẹp trai này.

Cho dù là ở đâu, anh luôn có thể hấp dẫn được sự chú ý của nhiều cô gái.

Ánh mắt của Ngụy Phong cũng chuyển sang, nhìn thấy Lộ An Thuần mặc váy màu xanh bạc hà ở trước mặt thì phản ứng mất mấy giây đồng hồ, đôi mắt đen kịt nhìn về phía Tề Minh bên cạnh cô.

Tề Minh đi qua, lấy chiếc khăn tắm hoàn toàn mới cho Lộ An Thuần, rất lịch sự mà khoác lên người cô.

Lộ An Thuần không kịp né tránh, chỉ có thể lịch sự nói cảm ơn.

“Có muốn đi đến hồ hoa hồng phía trước ngâm một lúc không?”

“Được.”

Tề Minh cũng lấy một chiếc khăn tắm treo lên vai, cùng Lộ An Thuần đi về phía cuối con đường đá với bóng cây xanh râm mát.

Nhìn qua bóng lưng bọn họ đi xa, trên mặt Chúc Cảm Quả lộ vẻ nghiền ngẫm, cậu ta chọc khuỷu tay vào anh: “Lần này hồ cá trở nên náo nhiệt rồi đó.”

Ngụy Phong tiếp tục công việc trong tay, hững hờ nói: “Không đẹp trai bằng tớ.”

“Nhưng giàu hơn cậu.”

“Người trần truồng như vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra được giàu hay không hả?”

“Mở mắt nhìn xem đây là nơi nào, người có thể tới đây tiêu tiền là người bình thường à?”

Ngụy Phong đặt khăn tắm đã xếp xong vào hộc tủ, chăm chú nhìn về phía hồ hoa hồng khói mờ lượn lờ ở nơi xa, trong mắt mang theo chút kiềm chế nhẫn nại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.