Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 57: Đoạn tuyệt



Tâm trạng vui vẻ không được duy trì thời gian quá dài, trên đường về nhà, Lộ An Thuần nhận được cuộc gọi của Liễu Như Yên.

Hình như cô ta đang khóc nức nở, mở miệng run rẩy hỏi: “An An, bây giờ em đang ở đâu?”

“Em về ngay đây.” Lộ An Thuần cảm thấy không ổn, hỏi: “Chị Liễu, sao vậy?”

“Bố em… bỗng nhiên trở về, thấy em không ở nhà, ông ta… ông ta rất tức giận.”

Lộ An Thuần nghe ra được sự sợ hãi trong giọng nói của Liễu Như Yên, trái tim chìm xuống đáy.

Trước kia khi Lộ Bái về nhà thì đều sẽ báo tin trước, lần này về quá đột ngột, bất kể là cô hay Liễu Như Yên đều không chuẩn bị sẵn sàng.

Bởi vì sự trở về của người đàn ông đó, bầu không khí trong cả biệt thự Giang Đinh dường như ngưng đọng đến điểm đóng băng, Lộ Bái ngồi bên bàn trà, trong tay cầm một điếu xì gà, đôi mắt đen lạnh lùng đó không có chút cảm xúc nào.

Liễu Như Yên run rẩy ở bên cạnh ông ta, gương mặt sưng đỏ lên. Rất rõ ràng, đây cũng là kiệt tác của Lộ Bái.

Lộ An Thuần im lặng thay giày rồi đi đến bên cạnh ông ta, ra vẻ ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Bố, bố về rồi.”

“Tới đây.”

Thân hình cô hơi run rẩy, cô dừng lại mấy giây mới đi tới.

Lộ Bái rất không khách sáo mà nắm chặt cổ áo của cô, ấn mạnh cô vào bàn trà.

Trán Lộ An Thuần bị va đau đớn, cô cắn răng không nói một lời, chịu đựng tất cả bạo lực của người đàn ông này một cách khó khăn.

“An An, bố tin tưởng con như vậy.” Lộ Bái kéo cô đến trước mặt mình, giọng nói kiềm chế, tựa như đã giận đến mức không có cách nào kiểm soát được: “Bố đã hủy camera giám sát, để mẹ chăm sóc con, cho con tự do, tưởng rằng con sẽ ngoan ngoan nghe lời, con lại báo đáp bố như vậy sao?”

“Bố, bố… bố nói gì vậy, con chỉ ra ngoài đi dạo thôi!”

Bàn tay giống như móng vuốt chim ưng kia siết cằm cô gái, trong cảm xúc mang theo một loại cố chấp bệnh hoạn: “Con tự xem xem mấy giờ rồi, vì sao không thể ngoan ngoãn nghe lời ở nhà chứ?”

Lộ An Thuần liều mạng tránh né ông ta, nhìn ông ta: “Bố… bố không thể nhốt con trong nhà mãi được!”

“Bố có thể!”

Lộ Bái dựa lưng vào ghế sô pha, ngước cằm, ung dung nhìn cô: “Nhưng bố không muốn, An An, bố không muốn đối xử với con giống như đối với mẹ con, bố hy vọng con ngoan một chút, nghe lời một chút, ở bên cạnh bố một cách vui vẻ, để bố bảo vệ con, một việc đơn giản như vậy mà con cũng không làm được sao?”

Trái tim Lộ An Thuần đập điên cuồng, nhắc đến mẹ, máu huyết trong người cô đều sôi lên.

Người đàn ông này, điên thật rồi!

Ông ta không chỉ muốn nhốt cô lại, để cô sống giống như con rối, ông ta còn muốn cô cam tâm tình nguyện, còn mưu tính khống chế tâm tình của cô.

Lộ An Thuần đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa, nếu có thì chỉ là sự ngạt thở vô tận.

“An An, con cũng muốn học theo mẹ con, phản bội bố sao?” Cơ thịt ở khóe mắt của cô có chút run run, ông ta nhìn cô.

Lộ An Thuần siết chặt nắm đấm, cô cảm nhận rõ ràng lòng bàn tay của mình… đã bị rách rồi.

Nhịn, chỉ có thể nhịn.

Cô run rẩy lấy ra một cái hộp từ cặp sách, trong hộp đựng một chiếc đồng hồ nam Cartier màu bạc: “Bố, con không có chạy lung tung không về nhà, đây là đồ con mua cho bố lúc đi dạo phố ban nãy, sinh nhật của bố sắp đến, con… con muốn tặng bố một món quà.”

Nhìn thấy món quà này, sắc mặt của Lộ Bái thoáng dịu đi đôi chút.

Ông ta ăn nhờ ở đậu từ nhỏ, bị người ta xem thường, bị người ta khinh bỉ và xem nhẹ… mãi mãi không giữ được thứ mình khát vọng nhất.

Sau này ông ta chịu nhục, giẫm lên nước bùn bẩn thỉu nhất, bò từng bước một lên điểm cao nhất của quyền thế, dùng thủ đoạn như sấm chớp cướp lấy tất cả những thứ mình muốn, tiền tài, sự nghiệp, thậm chí bao gồm cả người phụ nữ mình để ý nhất, nhốt người ấy mãi mãi ở bên cạnh mình.

Nhìn như đã có được tất cả, nhưng thứ ông ta mãi mãi không có được…chính là sự thật lòng của người mình để ý.

Lộ Bái nhìn qua Lộ An Thuần, lại nhìn chiếc đồng hồ trong hộp kia, sự lạnh lẽo trong mắt cuối cùng cũng biến mất.

Ông ta đeo đồng hồ lên cổ tay, giờ phút này cuối cùng cũng biểu hiện giống như người bố bình thường, khóe miệng cong lên nhàn nhạt: “Con vẫn nhớ sinh nhật của bố.”

“Con, đương nhiên là nhớ.” Lộ An Thuần cẩn thận nói: “Bố không đón sinh nhật âm lịch, 19 tháng 6.”

“Chuyện hôm nay về muộn coi như thôi.” Lộ Bái cầm tay cô, kéo cô ngồi bên cạnh mình: “Chuyện ở phía Bắc đã xử lý xong rồi, hôm nay bố chuyển về đây ở. An An, sau này mỗi ngày hai bố con chúng ta đều ở bên nhau, mãi mãi không rời xa nhau.”

Lộ An Thuần nhìn ông ta giống như bị sét đánh, tay cũng không nhịn được mà run rẩy, cô cố gắng kiềm chế tâm tình sợ hãi, dùng giọng nói ôn hòa: “Bố, con sắp phải điền bảng nguyện vọng rồi, con chuẩn bị điền đại học A thành phố Kinh, sau này nghỉ đông và nghỉ hè con sẽ về với bố, con…”

Còn chưa dứt lời, Lộ Bái bỗng nhiên cười ngắt lời cô: “Đại học A cái gì, bố cũng đã chọn cho con trường rồi, con điền theo đó là được.”

“Cái gì?!”

“Viện Mỹ thuật Xuyên Giang, cách biệt thự cũng chỉ ba cây số thôi, sau này con cũng không cần trọ ở trường, về nhà mỗi ngày, lúc nào bố đến trường thăm con cũng tiện.”

Lộ An Thuần bỗng nhiên đứng dậy, giọng nói cực kỳ sắc bén: “Bố bảo con ở lại đây học đại học!”

“Có vấn đề gì sao?”

“Bố chưa từng thương lượng với con!”

Lộ Bái cau mày lại, tựa như cảm thấy không thể hiểu được suy nghĩ của cô: “Chuyện này cần thương lượng à? Bố cho rằng con sẽ không muốn xa bố, làm sao, An An, con muốn rời xa bố sao?”

“...”

Cô không nhịn được mà rùng mình.

Đúng vậy, đúng vậy, sao ông ta lại thả cô đi được chứ! Ông ta cũng đã sớm lên kế hoạch cho toàn bộ cuộc đời của cô rồi, có điều ông ta đi công tác hơn nửa năm mới khiến cho cô có thể thở dốc một chút, sao cô lại khờ dại cho rằng… người đàn ông này sẽ bỏ qua cho cô!

“Có thể tự chọn chuyên ngành không?”

“Chuyên ngành Quốc họa.” Lộ Bái lạnh nhạt nói: “Bố không thích xem con vẽ mấy bức tranh trừu tượng không hiểu ra sao kia, đồ của nước ngoài… chẳng có gì thú vị.”

Lộ An Thuần cười một cái tự giễu.

Còn hỏi gì nữa.

Lộ Bái nhúng tay vào toàn bộ cuộc đời của cô, sao lại cho cô có bất kỳ cơ hội lựa chọn nào chứ, mỗi một con đường, mỗi một lựa chọn của cô đều đã được ông ta lên kế hoạch hết rồi.

Bây giờ Liễu Như Yên nhìn không nổi nữa, lấy can đảm nói: “Thứ An An thích là tranh sơn dầu, tranh sơn dầu của con bé cũng rất đẹp…”

Còn chưa nói hết thì đã bị một câu lạnh như băng của Lộ Bái cắt ngang: “Có chỗ cho cô nói chuyện à?”

Cô ta chỉ có thể cắn môi, coi như thôi, đồng cảm nhìn Lộ An Thuần.

Lộ Bái biết Lộ An Thuần không thể nào chấp nhận được, nhưng ông ta không để ý, bởi vì đây không phải là thương lượng mà là thông báo.

Ông ta chậm rãi đứng dậy lên lầu, đi đến đầu cầu thang, Lộ An Thuần bỗng nhiên trầm giọng nói: “Bố, con muốn… hỏi một câu cuối cùng.”

Lộ Bái quay người, không cảm xúc nói: “Hỏi đi.”

“Tương lai, con sẽ kết hôn, hay là luôn ở bên cạnh bố, cho đến… mãi mãi.”

Cô hỏi ra câu này, bầu không khí lập tức ngưng đọng mấy giây, trái tim Liễu Như Yên cũng run rẩy theo.

Với lòng ham chiếm hữu bệnh hoạn của Lộ Bái, bất kể là cô ta hay là Lộ An Thuần thì đều là vật sở hữu của ông ta, không có cách nào có được cuộc sống của người bình thường, thậm chí là tính cách và sở thích của mình cũng phải bị ông ta điều khiển.

Hồi lâu, Lộ Bái cười nhẹ nhàng: “An An, con suy nghĩ lung tung gì vậy, bố rất quan tâm đến hạnh phúc của con, thứ người khác có thì An An nhà chúng ta cũng phải có. Chỉ là…”

Ông ta dừng lại một chút, nói ra một câu khiến toàn thân Lộ An Thuần lạnh toát: “Bố sẽ cẩn thận lựa chọn người đó cho con. Nó sẽ xứng với con, cũng sẽ… nghe lời giống như con.”

Phải, ông ta không chỉ muốn kiểm soát cuộc đời cô, còn muốn kiểm soát hôn nhân của cô.

Đích thân ông ta sẽ lựa chọn một người chồng cho cô, một người nghe lời giống như con rối, cùng cô xây dựng một ngôi nhà rối “hạnh phúc”.

Lộ An Thuần đầu nặng chân nhẹ đi về phòng, ngẩng đầu, lại một lần nữa nhìn thấy camera lạnh như băng kia.

Trước đó dưới sự cầu xin của cô, Lộ Bái đã bảo quản gia gỡ camera giám sát trong phòng cô, mà bây giờ, Lộ An Thuần một lần nữa bại lộ dưới con mắt giám thị của ác ma.

Ở khắp mọi người, không có chỗ trốn.

Đêm đó, cô không rửa mặt, toàn thân lạnh buốt nằm trên giường, trắng đêm không ngủ.

Cô bị bệnh một trận, lúc thì sốt cao, lúc thì toàn thân lạnh buốt, Lộ Bái mời bác sĩ giỏi nhất tới chữa bệnh cho cô, mà chuyện điền nguyện vọng cũng do Lộ Bái làm toàn bộ.

Cô giống như búp bê vải rách bị rút mất xương cốt và linh hồn, nằm trên giường, thất thần nhìn trần nhà, nghe ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa rào giữa hè, sấm sét vang dội.

Vào mùa mưa ẩm ướt, ngay cả trong không khí của cả thành phố nóng bức này đều tràn ngập mùi lá khô mục nát. Từ hôm nay trở đi, tuổi thanh xuân và sinh mệnh của cô cũng sẽ hư thối từng chút hầu như không còn gì trong sự nóng bức ẩm ướt vô tận này.

Bàn tay yếu ớt vô lực của cô cầm điện thoại lên, cô chui vào trong chăn, soạn một tin nhắn cho Ngụy Phong.

Nói gì đây.

Cô viết rất nhiều, tạm biệt anh, bảo anh đừng hận cô, dặn anh chăm sóc tốt cho Ngụy Nhiên, đừng vọng động đừng làm chuyện ngu xuẩn…

Nước mắt cứ thế chảy xuôi giống như những giọt mưa trên kính cửa sổ vào mùa này.

Cô xóa đi những lời nói dài dòng, không để lại một câu nào.



Mấy ngày cô bị bệnh, ngày nào cũng mưa to.

Vào giữa hè này hình như cực kỳ nhiều mưa.

Sự oi bức ẩm ướt là đặc tính vĩnh cửu trong mùa hè của thành phố này, trên đôi chân thẳng tắp của Ngụy Phong đã bị mấy con muỗi nhỏ đốt mấy nốt.

Mỗi ngày Ngụy Phong đều đi đến cái đình ở đoạn tường đó chờ đợi Lộ An Thuần, nhưng cô chưa từng xuất hiện lấy một lần.

Thật ra anh đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, anh không cuồng loạn, cũng không tự mình đâm đầu đến mức đầu rơi máu chảy giống như con thú nổi điên bị nhốt.

Không có gì cả, Ngụy Phong kinh ngạc với sự bình tĩnh của mình, cô bị bệnh, nếu như cô muốn gặp anh thì vào bất cứ lúc nào, Ngụy Phong cũng sẽ có mặt.

Nhưng một lần thôi Lộ An Thuần đều chưa từng xuất hiện.

Đúng vậy, cô có sức quyết đoán hơn anh, sau khi đã nhẫn tâm thì sẽ không còn chỗ quay lại nữa.

Ngày cuối cùng điền nguyện vọng, cơn mưa to buổi chiều đã liên tục nhiều ngày cuối cùng cũng kết thúc, mặt trời chói mắt ló đầu từ đám mây, trong nháy mắt sóng nhiệt cuồn cuộn một lần nữa được truyền đến thành phố bốn bề toàn núi này.

Đó là ngày cuối cùng, sau này anh sẽ không đến nữa.

Vào lúc anh quay người, một người phụ nữ với thân hình đẫy đà uyển chuyển mặc áo choàng chống nắng, chậm rãi đi về phía anh dọc theo đoạn tường tử đằng.

Ngụy Phong đã từng thấy cô ta, biết cô ta là tình nhân của Lộ Bái, Liễu Như Yên.

Trong đôi câu vài lời của Lộ An Thuần cũng đã từng nhắc đến cô ta, cô ta chăm sóc cô giống như chị gái, giúp cô rất nhiều chuyện.

Liễu Như Yên đi đến bên đình, đôi mắt đẹp đánh giá Ngụy Phong với ý tứ sâu xa, cô ta nhìn đến mức toàn thân anh phát cáu, rất khó chịu.

“Cậu thật sự rất đẹp trai, chẳng trách An An thích cậu như vậy.”

“Chị có chuyện gì?” Toàn thân anh đầy gai nhọn, nói chuyện cũng không khách sáo.

Liễu Như Yên cũng không ngại, cười cười: “An An bảo tôi tới nhìn xem cậu còn ở đây hay không.”

“Mỗi ngày tôi đều chọn thời gian bố cô ấy không có ở đây để tới, cô ấy cũng không xuất hiện lấy một lần.” Ngụy Phong dựa lưng vào cột đình, lấy ra hộp thuốc lá từ trong túi, cúi đầu châm lửa: “Không muốn gặp thì thôi.”

“An An có việc bảo tôi chuyển lời cho cậu.”

“Có gì thì tự tới nói, đâu phải không có miệng.

Liễu Như Yên dùng khăn tay lau bụi, ngồi bên ghế ngang: “Con bé không dám tới, sợ gặp cậu thì không còn quyết tâm chia tay, con bé lại không phải là Thang Duy.”

Trái tim Ngụy Phong vắng lặng, anh trầm giọng hỏi: “Cô ấy còn chuyển lời gì cho tôi nữa?”

“Bảo cậu đừng hút thuốc lá nữa.”

“Chỉ vậy à?”

“Ừm, chỉ vậy thôi.”

Ngụy Phong cầm tàn thuốc, cuối cùng vẫn nhấn tắt nó vào đoạn tường đen như mực, dùng sức đến mức ngón cái cũng đau: “Nói với cô ấy, tôi cai rồi.”

“Cậu thật sự rất nghe lời con bé.” Liễu Như Yên cười: “Có điều tôi đùa thôi, em ấy không nói câu này, đây là lời tôi nói, mặc dù dáng vẻ cậu hút thuốc đẹp trai hơn những người đàn ông khác, nhưng hút nhiều thật sự sẽ chết sớm.”

Ánh mắt lạnh lùng của Ngụy Phong giống như lưỡi dao, nhìn thẳng vào cô ta: “Chị cảm thấy bây giờ ông đây có tâm tình đùa giỡn với chị lắm à?”

“Ồ, con bé nói không sai, cậu xấu tính cũng là thật.”

Liễu Như Yên biết giờ phút này trái tim người đàn ông như bị dao cắt, cũng không trêu đùa anh nữa, chỉ nói: “An An nói, bảo cậu lên trời hái vì sao chân chính, quên con bé đi.”

Nói xong, Liễu Như Yên không dám nhìn anh nữa, không muốn nhìn thấy sự bi thương gần như vỡ vụn trong ánh mắt anh, cô ta quay lưng đi về hướng cô ta đã đến.

Lúc rẽ ngoặt, cô ta vẫn không nhịn được được mà quay đầu, nhìn thấy chàng trai đó tựa trán vào tường, anh nhắm mắt lại, mở to miệng hít thở, cũng đang cố gắng nhẫn nại, thân hình hơi run rẩy.

Liễu Như Yên chưa từng thương xót cho sự cực khổ của người khác, nhưng vào giờ phút này, nhìn thấy cảnh làm lòng người tan nát như vậy, đôi mắt cô ta cũng không nhịn được mà nóng lên.

Cuối cùng giống như đã đưa ra quyết định, cô ta sải bước quay lại.

Ngụy Phong tựa vào đoạn tường tróc sơn, quay lưng đi, giống như không muốn bị bất cứ kẻ nào nhìn thấy trên mặt anh có thứ gì đó chảy xuống.

Bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của anh vẫn co rúm lại…

“Ngụy Phong.” Liễu Như Yên lặng lẽ gọi tên anh: “Cậu muốn ở bên con bé không phải là không có cách, nhưng cái giá phải trả rất nặng, có lẽ là ngã vào địa ngục, tranh ăn với hổ, hoàn toàn thay đổi, thậm chí là hy sinh sự tự do cả đời để đổi lấy.”

Cô ta do dự mấy giây: “Cậu… muốn thử không.”

Ngụy Phong không hề chần chờ, anh quay đầu lại, đôi mắt đầy tơ máu dùng cố sức nhìn về phía cô ta: “Nói cho tôi biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.