Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 6: Mập mờ



Áo sơ mi trắng của Ngụy Phong đã bị Liễu Lịch Hàn hất đồ uống làm bẩn, cũng may quản lý chuẩn bị cho mỗi nhân viên hai bộ đồ âu có thể thay được, hai bộ này đều được làm theo số đo cơ thể, sau khi bữa tiệc kết thúc, bọn họ còn có thể mang quần áo đi.

Lương theo giờ là một ngàn tệ còn được tặng hai bộ đồ âu được làm khá sang trọng, Chúc Cảm Quả nghe xong thì cười toét miệng.

Nhưng không biết vì sao, Ngụy Phong không vui nổi.

Anh nghe mấy người phục vụ khác nói, bữa tiệc tối nay được tổ chức để hoan nghênh cô chủ nhỏ kia, bố của cô là Lộ Bái, đại gia bất động sản trong nước.

Đúng như Chúc Cảm Quả nói, cô gái đó… không phải là người mà những người như bọn họ với tới được.

Anh có thời gian rảnh rỗi, đi đến phòng thay đồ dưới hầm, vừa tháo cúc áo sơ mi ra, cô gái vẫn luôn ở trong đầu lại đi theo tới, đi vào phòng thay đồ giống như cá bơi.

“...”

Ngụy Phong không nghĩ tới cô lại đột nhiên xuất hiện, theo bản năng cầm quần áo chặn trước người, có còn hơn không mà che chắn.

Lộ An Thuần cẩn thận nhìn ngoài cửa, xác định không có ai nhìn thấy thì nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Cô dựa lưng vào cửa, nhìn anh, ánh mắt không kiêng nể gì cả.

Trong lòng Ngụy Phong nổi lên một cảm giác, vô số lần rèn luyện cơ bụng gần như theo kiểu tự làm khổ trước đây, trong khoảnh khắc này… đã có ý nghĩa.

Cơ bắp trên người anh rất đẹp, điểm này thì Ngụy Phong lại tự tin tuyệt đối.

Cơ bụng tám múi chỉnh tề giống như kẹo socola, đường nhân ngư uốn lượn bên dưới thắt lưng, mỗi một cơ bắp đều được sức mạnh kéo căng.

Làn da trắng lạnh, vân da căng mịn.

Ngụy Phong bỏ chiếc áo sơ mi bị vò thành một cục trước người ra, rất hào phóng đối diện với cô.

Lộ An Thuần như đọc hiểu sự tự tin trong mắt anh, muốn cười nhưng lại gắng nhịn, không quan sát cơ thể anh nữa, thay vào đó là đối mặt với anh.

Trong phòng thay đồ chật hẹp, vốn đã không lớn, không gian cũng chỉ có thể chứa được hai người cùng đứng.

Nhiệt độ không khí bắt đầu tăng lên nhanh chóng, mỗi một hạt bụi trong không khí đều đang bốc cháy, sau đó nổ tung.

Lộ An Thuần sợ bên ngoài có người nghe thấy, cô tiến đến gần, nhỏ giọng chất vấn: “Anh ở đây làm gì?”

“Làm thêm, kiếm tiền.” Anh giang tay ra: “Không đủ rõ ràng sao?”

“Ngụy Phong anh… không thể tới nhà em được.”

“Hửm?”

Lộ An Thuần không có cách nào giải thích với anh về chuyện của em trai, đành phải đổi kiểu nói mà anh dễ chấp nhận hơn: “Không thể để bọn họ biết… chuyện của anh và em được.”

“Cô và tôi…”

Ngụy Phong cũng giảm âm lượng, dùng hơi thở nóng ướt nói bên tai cô: “Có chuyện gì à?”

Bên tai Lộ An Thuần bị anh trêu chọc trở nên ngứa ngáy, anh quả thật sắp cắn tai cô luôn rồi!

“Có vài lời, không cần phải nói rõ vậy đâu.”

“Cô không nói rõ thì làm sao tôi hiểu được.”

Lộ An Thuần thở ra một hơi mềm mại, nói: “Không thể để bọn họ biết chuyện em đang cố gắng tiếp xúc với anh được.”

“Hiểu rồi, người như tôi, sẽ làm mất mặt cô chủ.”

“Đúng, bọn họ đều là… đều là kẻ nịnh bợ.” Lộ An Thuần chỉ có thể mượn lời nói của Liễu Lịch Hàn, trong lòng không ngừng xin lỗi đám người Ninh Nặc: “Nếu biết được sẽ khinh thường em.”

Một giây sau, chàng trai dùng sức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, đặt lên vách tường lạnh như băng.

Lộ An Thuần cảm nhận được rõ ràng xương sống phía sau bị đụng đau nhức.

Cô đã chọc giận anh rồi.

Dáng vẻ Ngụy Phong mặc âu phục trước đó có vẻ kiêu căng trang nhã hơn bất cứ ai, nhưng mà, sự ngang ngược tàn bạo trên người anh… lại không hề tan.

“Anh làm em đau!” Lộ An Thuần thấp giọng kháng nghị.

Khuôn mặt anh tuấn sắc sảo của anh đến gần cô, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn: “Làm mất mặt cô như thế, con mẹ nó cô còn tới trêu chọc tôi à?”

Đôi môi gần trong gang tấc của cô gái hơi mím lại.

Làn môi thật mỏng, mềm mại sáng bóng, tựa như thịt nhãn lóng lánh, khiến cho người ta không kìm lòng được mà muốn cắn một cái.

“Ngụy Phong, anh thật sự làm em đau đó.” Giọng nói cô gái nhẹ nhàng mềm mại, hơi thở cũng rất khẽ khàng, tựa như làn gió nhẹ phả vào mặt anh: “Có thể thả em ra không, đau…”

“Lại giả bộ.”

Cô luôn có bản lĩnh này, cho dù anh biết cô gái này toàn nói dối, nhưng anh lại không thể không… thuận theo cô.

Ngụy Phong hơi nới lỏng tay, vẫn chưa buông cổ tay cô ra: “Lộ An Thuần, tôi hỏi một câu cuối cùng, có phải làm mất mặt cô không?”

Nếu như phải, anh sẽ đi ngay, sau này sẽ không mơ mộng hão huyền nữa.

Lộ An Thuần cảm nhận được anh dán sát vào phần bụng bằng phẳng của cô, gương mặt hơi ửng hồng, không trả lời thẳng vấn đề này —

“Em là con gái, Ngụy Phong, con gái luôn có chút hư vinh của riêng mình, nhưng trong lòng em chưa từng xem thường anh.”

Hồi lâu, ngọn lửa thiêu đốt trong người chàng trai cuối cùng cũng dập tắt.

Phải, cô là con gái.

Con gái luôn có lý do, anh không có cách nào so đo được, cũng không thể không tha thứ.

Lộ An Thuần hơi ngước mắt, ánh mắt đối diện với yết hầu của anh, nhìn thấy yết hầu lồi ra nuốt xuống, kiềm chế lăn lăn.

“Ngụy Phong, hôm nay thì thôi, sau này anh đừng tới nhà em nữa, anh đồng ý với em đi.”

“Vậy thì cô cũng đừng tới tìm tôi nữa.”

Nói xong, chàng trai xoay người muốn đi ngay, Lộ An Thuần lại kéo anh lại: “Anh chưa mặc quần áo xong.”

Ngụy Phong nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, mà Lộ An Thuần kéo góc áo của anh qua, đầu ngón tay dài nhỏ trắng nõn cài lại từng cúc áo cho anh: “Đừng giận mà, anh là đàn ông, có thể thông cảm cho sự nhỏ mọn của con gái, đúng không?”

Đầu ngón tay lạnh buốt của cô gái thỉnh thoảng lướt qua cơ bụng của anh, khiến làn da anh run rẩy từng cơn.

“Cô đang trêu đùa tôi.” Ánh mắt anh rất lạnh, nhưng cũng không thể chống cự được: “Lộ An Thuần, mẹ nó cô đang trêu đùa tôi.”

Nhưng anh… chỉ có thể sa vào, chỉ có thể khuất phục, thất bại thảm hại.

Khóe miệng Lộ An Thuần khẽ cong: “Gì chứ, em đang dỗ anh mà, không nhìn ra sao?”

“Chúng ta thân lắm à, cô hai?”

Lộ An Thuần lại cười, cô cười lên chỉ có một lúm đồng tiền ở khóe miệng bên trái, thoắt ẩn thoắt hiện… giống như cát trôi khỏi bàn tay, biết rõ là không cầm được nhưng lại cố chấp nắm lấy, giữ chặt.

“Thân lắm mà, tiện thể, em thay mặt Liễu Lịch Hàn… chính là chàng trai vừa rồi, xin lỗi anh, những lời cậu ta nói thật sự chẳng lịch sự gì cả, anh đừng tức giận.”

Đôi mắt yếu ớt mà nghị lực của anh khóa chặt lấy cô: “Cô và cậu ta có quan hệ gì mà xin lỗi thay cậu ta?”

“Ai tới nhà em đều tính là bạn của em mà.” Lộ An Thuần không tránh không né tiếp lời anh.

Khóe môi Ngụy Phong hơi nhếch lên, giễu cợt nói: “Mẹ nó bạn của cô nhiều thật đấy, mặt hàng nào cũng có, cũng không biết lựa chọn một chút.”

“Anh cũng là bạn của em.”

“Dối trá.”

Lộ An Thuần ngửi thấy trên người anh có mùi hương sữa tắm chanh nhàn nhạt, rất thơm, cô không nhịn được mà hít thở mạnh hơn: “Ngụy Phong, anh có cần phải nói chuyện châm chọc như vậy không?”

“Ngại quá, người như chúng tôi tính tình không tốt lắm.” Anh ngửa đầu ra sau theo bản năng, mặc cho cô gái ngửi tới ngửi lui bên cổ anh.

“Sao em nghe nói đàn ông các anh ở bên ngoài thì tính tình cứng rắn, về nhà đều rất sợ vợ mà.”

“Tôi không sợ.”

“Vậy sao?” Đôi mắt cô gái như giọt sương, rất sáng, rất trong trẻo: “Thật ra vừa rồi anh thật sự rất men, anh đẹp trai hơn Liễu Lịch Hàn nhiều.”

“Xem ra cô yêu tôi hơn rồi.”

Cô cười khúc khích: “Đúng vậy đúng vậy đúng vậy.”

Ngụy Phong cúi đầu đối diện với cô gái.

Nhân tố mập mờ bất giác nổi lên trong không khí.

Cô thật sự rất dịu dàng.

Dịu dàng, nhưng không mềm yếu, ánh mắt có sức mạnh.

“Sau này anh đừng tới nhà em.” Cô chậm rãi lại gần bên tai anh nói: “Nhưng tối mai, em sẽ đến nhà anh, tìm anh.”

Ngụy Phong có thể cảm nhận được rõ ràng, hơi thở nóng ướt của cô ôm lấy vành tai anh, tê dại, anh hơi lùi về sau một bước: “Có chuyện gì thì nói bây giờ luôn đi.”

“Không phải nhà anh bán máy secondhand sao, em muốn đến chọn một cái.”

“Cô cần à?”

Ngụy Phong từng thấy điện thoại của cô, IPhone pro đời mới nhất.

“Em có chỗ cần dùng, anh đừng hỏi, chuẩn bị máy cho em là được.” Cô gái nhỏ cong khóe miệng: “Lấy thêm một cái sim điện thoại có thể sử dụng được, giá cả tùy anh đưa ra.”

“Cần gì nữa thì nói luôn một lần.”

“Trong danh bạ còn phải có… số của anh.”

Nói xong, cô đẩy cửa phòng thay đồ ra, lách người đi như thỏ, nhanh chóng chạy mất dạng.

Ngụy Phong cảm nhận được xúc cảm nóng ướt bên tai, câu nói cuối cùng dường như vẫn còn văng vẳng đâu đây.

Anh khó chịu đưa tay sờ thuốc lá.

*

Buổi tối, dưới ánh trăng lạnh lẽo, nương theo khúc nhạc dương cầm nhẹ nhàng, bữa tiệc bắt đầu.

Chúc Cảm Quả đứng bên cạnh Ngụy Phong, cảm khái: “Mở mang hiểu biết rồi, trẻ con nhà giàu ít nhiều đều có vài kỹ năng tiệc tùng.”

Quả thật, cho dù là nam hay nữ thì đều có chút nền tảng nhảy múa.

Có bạn nhảy thì nhảy điệu Waltz, điệu Tango, không có bạn nhảy thì nhảy Hiphop, nhảy Jazz cũng rất vui vẻ, người thật sự không biết nhảy thì trực tiếp nhảy disco tại chỗ…

Lộ An Thuần ngồi bên cạnh chiếc piano màu trắng, tao nhã đàn khúc nhạc.

Tiết tấu của điệu nhạc “Waltz No.19 in A minor” nhảy vọt, giai điệu vui vẻ, cô cũng đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ nơi đây, khóe môi cong lên cười mỉm.

Cô thật sự rất giống nàng công chúa hồn nhiên hiền lành trong truyện cổ tích, xứng đáng có được mọi điều tốt đẹp của thế giới này.

Chúc Cảm Quả chú ý tới, ánh mắt Ngụy Phong giống như bôi keo 502, hoàn toàn dính trên người cô chủ nhỏ mặc lễ phục đánh đàn piano kia.

Cậu ta đưa tay lắc lư trước mắt anh: “Không phải chứ!”

Ngụy Phong kiềm chế thu ánh mắt về, không thay đổi biểu cảm sắp xếp bánh ngọt, châm nước rót trà: “Không phải cái gì mà không phải.”

“Cậu yêu cô ta rồi.”

“Con khỉ mốc.”

“Gia đình cô ta có điều kiện, anh em nói thật với nhau, đối với gia đình như chúng ta mà nói thật sự là hàng duy đả kích (*).”

(*) 降维打击: là một chiến thuật tấn công của sinh vật ngoài hành tinh nhằm làm giảm chiều không gian của mục tiêu.

“Cảm ơn cậu đã nhắc nhở chuyện này lần thứ 365.”

Ngụy Phong nhìn qua chiếc đàn piano màu trắng kia, dưới ánh trăng, cô mặc một bộ váy màu đen, làn váy xòe tầng tầng lớp lớp tản ra bên ghế, chẳng khác gì bầu trời đêm ngân hà đen như mực.

Dưới trời sao lấp lánh, nụ cười mỉm của cô lộ ra một vẻ đẹp rõ ràng mà thuần khiết nào đó.

“Cậu có thích cô ta hay không không quan trọng, dù sao cậu cũng không xứng, mấu chốt ở chỗ… cô ta thật sự thích cậu à?”

“Thích con khỉ.” Ngụy Phong không cảm xúc nói: “Cô ấy đang gạt tớ.”

“Gì cơ?”

“Cô ấy tiếp cận tớ có mục đích khác.”

Ngụy Phong thiếu gì thì thiếu, chỉ không thiếu kinh nghiệm được con gái thích và theo đuổi.

Anh biết khi thích một người, lúc nhìn đối phương sẽ có ánh mắt thế nào, sốt ruột, ái mộ… khát vọng chiếm hữu.

Mà cô hai kia đối với anh chỉ có sự trêu chọc không quá thuần thục, không có tình yêu.

Ngụy Phong là một người tự hiểu rõ.

Cô gái với điều kiện gia đình như vậy, được chứng kiến thế giới rộng lớn hơn, đắm chìm trong nghệ thuật, biết hưởng thụ cuộc đời.

Thứ cô theo đuổi là tình yêu ở hình thức cao hơn, tuyệt đối không phải chỉ là sự thưởng thức nông cạn về da thịt tướng mạo.



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Liễu Như Yên bảo quản gia thanh toán tiền lương cho tất cả nhân viên phục vụ.

Duy chỉ có tiền lương của Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong thiếu mất một nửa.

Lúc ban đầu, bọn họ không nổi giận, mãi đến sau khi mọi người đều đi hết, trong vườn hoa yên tĩnh, hai người tìm đến quản gia, Chúc Cảm Quả chất vấn: “Đã làm việc sáu tiếng đồng hồ, dựa theo giao kèo tiền lương là sáu ngàn tệ, sao chỉ đưa cho chúng tôi ba ngàn tệ!”

“Hai cậu xúc phạm đến khách, đưa cho hai cậu ba ngàn tệ đã là không tồi rồi.”

“Chúng tôi xúc phạm khách nào, ông nói cho rõ ràng! Bảo người đó đến đối chất với chúng tôi.”

“Tìm khách đối chất với các cậu, cậu cảm thấy có khả năng không?”

“Vậy thì mấy người không có lý lẽ quá rồi đấy! Lại không có chứng cứ, mắc mớ gì cắt xén tiền lương của chúng tôi.” Chúc Cảm Quả lầu bầu nói: “Ban đầu đã bàn bạc giá cả xong, người khác còn lấy được nhiều hơn bọn tôi.”

Liễu Lịch Hàn ở bên cạnh khoanh tay xem trò vui đi tới, trên mặt mang nụ cười lạnh khinh miệt: “Đối với người như chúng mày mà nói, ba ngàn cũng không tệ rồi, đừng có lòng tham không đáy.”

Vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng ghét của tên nhóc này, Chúc Cảm Quả lập tức phản ứng lại: “Hóa ra người tụi tao xúc phạm là vị “khách” này đây.”

“Tao không phải là khách.” Liễu Lịch Hàn khẽ nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Tao xem như là một nửa chủ nhân trong nhà, tao vẫn có thể định đoạt được tiền lương của đám phục vụ chúng mày.”

Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn về phía quản gia: “Chúng tôi quả thật đã có chuyện không vui với cậu ta, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, giảm nửa tiền lương trong tình huống nào thì việc này ông chưa nói rõ với chúng tôi trước, cho nên tuyệt đối không chấp nhận giảm lương vô cớ không lý do.”

Quản gia cũng rất bất đắc dĩ, nói ra: “Bữa tiệc lần này là do… cô Liễu phụ trách, cô ấy là…”

“Tao là em trai chị ấy.” Liễu Lịch Hàn ngắt lời quản gia: “Cho tụi mày ba ngàn đã là không tệ rồi, có tin tao nói một câu là tụi mày không lấy được một đồng nào không.”

“Thật sự là mặt mũi tiểu nhân nha!” Tính tình Chúc Cảm Quả nóng nảy, nghe cậu ta nói như vậy thì trực tiếp xù lông: “Nếu không phải thấy dáng vẻ chó cậy mặt chủ của mày, tao còn thật sự cho rằng mày là công tử nhà giàu gì đó đấy, bây giờ xem qua cũng chỉ là con chó thôi!”

“Mày nói gì!” Liễu Lịch Hàn xông lên trước, nắm chặt cổ áo Chúc Cảm Quả: “Vừa rồi không dạy dỗ chúng mày, ngứa đòn đúng không!”

Chúc Cảm Quả là chàng trai mập mạp mạnh mẽ cao lớn, cơ bắp cả người đầy sức mạnh, Liễu Lịch Hàn gầy hơn cậu ta nhiều, cậu ta thoải mái tách tay Liễu Lịch Hàm ra, hất mạnh một cái, Liễu Lịch Hàn bị cậu ta làm cho lảo đảo, ngã xuống mặt cỏ.

“Nói thật cho mày biết, ông đây không thèm số tiền này nữa! Hôm nay ông đây giết chết mày!” Dứt lời, Chúc Cảm Quả xông lên trước, làm bộ muốn đánh cậu ta.

Lúc này, Liễu Như Yên đang đi bộ tiêu cơm trong vườn hoa chạy tới, lo lắng đỡ Liễu Lịch Hàn dậy: “Lịch Hàn, em sao vậy, không sao chứ?”

“Không sao, chị, hai người này phách lối quá, em dạy dỗ tụi nó một chút.”

Lộ An Thuần cũng bị động tĩnh của bọn họ kéo qua, nhìn thấy Ngụy Phong lại đối mặt với Liễu Lịch Hàn, trái tim trầm thẳng xuống, quay đầu quan sát biệt thự, hy vọng Lộ Bái đừng nghe thấy động tĩnh.

“Chuyện gì vậy?” Liễu Như Yên vỗ bụi cỏ trên người Liễu Lịch Hàn: “Sao em lại cãi vã với nhân viên phục vụ!”

“Tụi nó… tụi nó nói năng lỗ mãng, cứ nói là quen biết Lộ An Thuần, bắt chuyện với An Thuần, cũng không nhìn thân phận của tụi nó xem, em thật sự nghe không nổi cho nên đã tiến lên ngăn cản, kết quả tụi nó không biết tốt xấu, còn muốn đánh em, em đã bảo quản gia trừ một nửa tiền lương của tụi nó.”

Nghe Liễu Lịch Hàn tủi thân tố cáo, Ngụy Phong cười lạnh, khẽ nói với Chúc Cảm Quả: “Có giống học sinh tiểu học méc cô giáo chủ nhiệm không?”

“Giống, hì hì, ông đây tốt nghiệp tiểu học xong thì không nhìn thấy chuyện hiếm có này nữa.”

Liễu Như Yên thở dài: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà em ồn ào với bọn họ lâu như vậy, cũng chẳng để ý đến thân phận của mình nữa, lỡ như bị ông ta biết được thì em sẽ lại bị mắng, khi nào mới có thể trưởng thành một chút đây!”

Liễu Lịch Hàn khó chịu xoa mũi.

Liễu Như Yên nói với quản gia: “Bọn họ muốn bao nhiêu tiền thì đưa cho bọn họ bấy nhiêu, cũng không phải là chuyện gì lớn, ồn ào cái gì chứ, còn làm ồn trong vườn hoa, ông càng ngày càng không biết làm việc rồi.”

“Xin lỗi, thưa cô.”

Cô ta thậm chí còn không nhìn Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả: “Đưa tiền cho bọn họ, bảo bọn họ đi!”

Quản gia lập tức kéo Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả rời đi: “Đừng ầm ĩ nữa, tôi kết toán tiền cho hai cậu.”

Nhưng mà, Ngụy Phong lại rút tay ra, lạnh lùng nói: “Cái gì gọi là chúng tôi muốn bao nhiêu thì đưa chúng tôi bấy nhiêu, cô cho rằng chúng tôi là ăn mày à?”

“Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Liễu Như Yên cuối cùng cũng ngước mắt nhìn về phía anh.

“Sáu ngàn là tiền lương chúng tôi nên nhận được.”

Trong bóng đêm, đôi mắt của anh trong suốt như Hắc Diệu Thạch, đường nét khuôn mặt sắc bén, lộ ra vẻ không dễ chọc —

“Không phải do cô bố thí cho chúng tôi, cô hãy làm rõ điểm này.”

“Thằng nhóc thối nhà mày, mày còn cố chấp nữa đúng không!” Liễu Lịch Hàn không giữ được bình tĩnh, hùng hổ nói: “Còn chưa so đo chuyện mày quấy rối An Thuần đâu! Mày còn được đà lấn tới, có tin tao báo cảnh sát không.”

Liễu Như Yên sầm mặt, nhìn về phía Lộ An Thuần: “Bọn họ quấy rối em à?”

Nếu thật sự là như vậy thì lớn chuyện rồi.

Chúc Cảm Quả trông thấy Lộ An Thuần ở xa xa thì vội vàng nói: “Được thôi, người trong cuộc tới rồi, rốt cuộc bọn tôi có quấy rối cô ấy hay không, mấy người hỏi cô ấy chẳng phải sẽ biết à. Mặc dù bọn tôi không có tiền nhưng cũng không làm ra mấy chuyện cầm thú này, không giống một vài người, chó đội lốt người, bên trong thối rữa.”

“Mày nói gì!” Liễu Lịch Hàn trợn mắt nhìn.

“Nói mày đó.” Chúc Cảm Quả không cam lòng yếu thế: “Này, tiểu thiên kim, tự cô nói xem, có phải chúng ta quen biết không! Có phải cô còn theo đuổi…”

Ngụy Phong không hề lưu tình mà đạp một cái lên chân Chúc Cảm Quả, cậu ta đau đến mức nhe răng, cũng kịp thời thu lời nói lại.

“Bọn họ không quấy rối em, chỉ là nhận nhầm người mà thôi.” Lộ An Thuần ở xa xa nói: “Em hơi mệt, về phòng trước đây, chị Liễu đừng để bọn họ ầm ĩ nữa, bố nghe thấy sẽ tức giận.”

Liễu Như Yên cũng e ngại sẽ khiến Lộ Bái ra đây, chỉ mong nhanh chóng dàn xếp ổn thỏa, nhìn về phía Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả: “Rốt cuộc hai cậu có lấy số tiền này không!”

“Lấy thì đương nhiên là lấy, nhưng phải nói cho rõ, đừng làm như chúng tôi là ăn xin đến nhà cô, khó chịu lắm.” Chúc Cảm Quả kêu lên: “Chúng tôi đều là giai cấp công nhân lao động là vinh quang, đứng để kiếm tiền, đừng hy vọng chúng tôi quỳ xuống la liếm đám tư bản các người.”

Ngụy Phong không lên tiếng nữa, từ xa nhìn qua bóng lưng cô gái sợ sệt chạy đi, dần dần biến mất trong màn đêm dày đặc của vườn hoa.

Anh không còn ham muốn tranh chấp tiếp nữa, có chút nản lòng, lẩm bẩm một tiếng: “Đi thôi.”

Dứt lời, anh quay người rời đi.

Chúc Cảm Quả vội vàng đuổi theo: “Này! Không thèm tiền nữa!”

Ngụy Phong nhanh chân rời khỏi biệt thự nhà họ Lộ xa hoa khí thế này, không quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.