Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 76: Lừa ông ta



Trong lòng Lộ An Thuần có rất nhiều nỗi lo, đồng thời còn cất giấu chút oán giận và trách cứ vì hôm nay Ngụy Phong gọi Ngụy Nhiên tới hôn lễ.

Nhưng trong khoảnh khắc người đàn ông đó xông phá, tất cả các cảm xúc này đều hóa thành ánh sáng và sao băng đầy trời, xẹt qua thế giới của Lộ An Thuần… Đó là cảm giác cô chưa bao giờ có, chân thật như vậy, tràn đầy như vậy, khiến cô không nhịn được mà thương cảm, gần như dâng tràn nước mắt.

Ngụy Phong dùng chóp mũi cọ vào mặt cô, dịu dàng hôn nước mắt trên mặt cô, khóe miệng nở nụ cười ranh mãnh: “Đồ mít ướt.”

“Không phải.”

“Vậy là làm em đau rồi à?”

“Cũng không phải.”

Anh biết cô thích khóc, bởi vì uất ức nên nhiều khi không khống chế được cảm xúc mà nổi cáu.

Lộ An Thuần đã bệnh nhiều năm, nhưng trước mặt anh, cô rất cố gắng để bản thân mình tốt lên, trở nên vui vẻ.

“Vậy thì cứ khóc thoải mái.”

“Ngụy Phong anh có thể ngậm miệng một lúc không, im lặng làm không được hả?”

“Đây không phải là phong cách của anh, anh thích nói chuyện.”

“Lúc nào nói mà chả được.”

“Nói chuyện vào thời điểm như thế này có thể đi sâu vào tâm hồn, đánh thẳng vào trái tim, em không cảm thấy vậy sao?”

“Em chỉ muốn đuổi anh ra thôi.”

“Em không nỡ.”

Ngụy Phong chống một tay lên trên chiếc gối bên cạnh cô, tay còn lại nhẹ nhàng quấn lấy sợi tóc mềm mại của cô, hứng thú nhìn chằm chằm mỗi một thay đổi biểu cảm nhỏ xíu trên mặt cô.

Lộ An Thuần liếc mắt qua bên cạnh, nhận thấy sự tạm dừng của anh, cô lại nghi ngờ nhìn về phía anh.

Anh giống như tướng quân muốn làm gì thì làm, lúc này đã chiếm lĩnh lãnh địa của cô, dựng trại tại chỗ, trì trệ không tiến.

“Anh sao vậy?” Cô hỏi.

“Không sao, nghỉ ngơi một chút.”

“Vậy anh đi ra nghỉ ngơi đi.”

“Không ra, ở nghỉ ở chỗ em đấy.”

“...”

Lộ An Thuần đẩy anh một cái, anh vẫn cười xấu xa, hai tay chống bên cạnh cô, từng giọt mồ hôi chảy xuôi đến chỗ ngực thuận theo cần cổ thon dài xinh đẹp của anh, sau đó chậm rãi nhỏ xuống mặt, xuống người cô.

“Nghỉ ngơi xong chưa.”

“Sốt ruột à.”

“Em sắp hết kiên nhẫn rồi đó! Anh đã bao lâu rồi hả!”

“Vội cái gì, thời gian còn sớm, tương lai còn rất dài… mỗi ngày anh đều muốn yêu em.”

Ngụy Phong thưởng thức vẻ mất kiên nhẫn và khát vọng mãnh liệt lộ ra trong mắt cô gái, anh vỗ mông cô —

“Lên đây.”

*

Lộ An Thuần tắm rửa xong, dựa vào bên tủ trong nhà tắm bôi sữa dưỡng thể cho mình, mỗi một tấc da thịt trắng nõn trợn mềm, hiện tại không chỉ của một mình cô mà còn là của anh nữa.

Lộ An Thuần rất thích cảm giác hoàn toàn có được một người, cũng hoàn toàn bị nắm giữ.

Ngụy Phong bình thường trông rất cao ngạo lạnh lùng, nhất là khi không nói lời nào, người khác đều không dám chủ động tiến lên bắt chuyện với anh, cấp dưới ai cũng sợ hãi anh.

Nhưng trước mặt cô anh hoàn toàn là dáng vẻ khác, rất vô lại, còn nói cực kỳ nhiều, lúc làm thì còn hơn thế nữa, luôn hỏi cô mấy vấn đề khiến cô ngại mở miệng, còn muốn cô trả lời thật nghiêm túc.

Lộ An Thuần cảm thấy hình như Ngụy Phong thích nói chuyện với cô còn hơn cả thích làm cùng cô, anh khát vọng cơ thể cô, càng khát vọng linh hồn của cô hơn.

Anh muốn chọc cho cô vui vẻ, khiến cô cười, làm không biết mệt.

Lần đầu tiên anh đã khiến cô le^n đỉnh, hơn nữa còn lên hai lần.

Lộ An Thuần đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn người đàn ông vùi mặt vào gối của cô, nói: “Ngụy Phong, đi tắm đi.”

Ngụy Phong quyến luyến ôm gối của cô: “Có chút xấu hổ.”

“???”

Anh đưa tay nhấc cô lên: “Em đừng nhìn ông đây.”

Lộ An Thuần cướp lấy gối trong tay anh, không kiên nhẫn nói: “Nhanh đi tắm đi! Anh xem anh đã chảy bao nhiêu mồ hôi rồi! Ga giường ướt hết rồi.”

“Mồ hôi của anh nhiều hơn nữa thì có thể làm ướt ga giường hả?”

Khuôn mặt Lộ An Thuần đỏ lên: “Chỉ tại anh đó.”

“Được, tại anh.”

Ngụy Phong đứng dậy, đi đến tủ lấy ga giường mới trải ra để cô có thể nằm thoải mái, sau đó đi vào nhà vệ sinh tắm nước nóng.

Lộ An Thuần nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, cơ thể cực kỳ rã rời chẳng mấy chốc cũng sắp ngủ mất, không nghĩ tới anh tắm xong người nóng hổi lại ôm lấy cô, vùi đầu vào phía sau cổ cô, làm cô nhột đến mức cười khanh khách không ngừng —

“Ôi chao Ngụy Phong, được rồi…”

Ngụy Phong quyến luyến ôm cô như chú chó Golden, cực kỳ quấn quýt, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ sát phạt quyết đoán lúc bình thường.

“Bà xã, sau này ngày nào anh cũng muốn.”

“Mỗi ngày à?”

“Anh rất thích bà xã của anh.”

Lộ An Thuần xoay người, nâng khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông lên, dịu dàng tha thiết nhìn anh: “Không nhìn ra được ông xã nhà chúng ta còn là một em gái ngọt ngào đó, ngọt quá đi.”

“Đừng nói cho người khác biết nha.” Anh nhéo mũi cô: “Nhất là Chúc Cảm Quả, cậu ấy sẽ chế giễu anh cả đời mất.”

“Em sẽ không nói đâu, nhưng anh không được chọc giận em nữa.”

“Anh chọc giận em lúc nào.”

“Nhiều lắm! Anh không tự phát hiện ra sao!”

Ngụy Phong thốt ra: “Hay là em nên kiểm điểm lại mình xem, vì sao lại dễ tức giận như vậy.”

“Ngụy Phong, nếu như anh nói thêm gì nữa thì có lẽ đêm nay chúng ta phải chia phòng ngủ thôi.”

Ngụy Phong lập tức ngậm miệng, lưu luyến hôn cô.

Lộ An Thuần sợ anh lại cứ hôn mãi thì vừa rồi tắm uổng công, cô vội vàng đưa tay cản anh lại.

“Lộ An Thuần, anh sẽ bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.” Ngụy Phong thành kính hôn cổ tay mảnh khảnh của cô: “Sau này, không ai làm tổn thương em nữa đâu.”



Chuyện Lộ Bái say rượu lái xe, cộng thêm bạo lực gây thương tích ở nơi công cộng đã lên hot search mấy ngày liên tục, độ hot duy trì không hạ.

Lộ An Thuần cảm thấy, nếu như thật sự muốn đè chuyện này xuống thì với thực lực của tập đoàn Lộ thị, chưa chắc không đè xuống được.

Nhưng bây giờ Lộ Bái bị tạm giam, nội bộ tập đoàn do Ngụy Phong như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, anh không ra tay xóa bỏ hot search này, vậy thì dư luận tất nhiên sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhiều năm như vậy, hình tượng doanh nhân từ thiện mà Lộ Bái xây dựng cho bản thân sụp đổ trong một buổi, cho dù Liễu Như Yên là người vợ ông ta cưới hỏi đàng hoàng hay là tình nhân của ông ta thì ông ta cũng đã gắn mác hình tượng người đàn ông bạo lực gia đình rồi, ban giám đốc của công ty rất phiền não về chuyện này, bởi vì lợi ích thực tế bị tổn hại, sự bất mãn đối với Lộ Bái cũng ngày càng tăng.

Mà trong khoảng thời gian Lộ Bái bị tạm giam, Ngụy Phong đã làm xong thủ tục xuất ngoại cho Liễu Như Yên, sắp xếp tất cả những thứ cần thiết trong cuộc sống ở nước ngoài cho cô ta, hiện tại cô ta muốn đi, không có bất cứ ai có thể ngăn được cô ta nữa.

Ngụy Phong đưa người phụ nữ đến sân bay, giúp cô ta bỏ hành lý vào băng gửi vận chuyển.

Lúc vào cổng kiểm tra an ninh, Liễu Như Yên quay đầu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai cao thẳng trước mặt: “Đi vội vàng quá, giúp chị tạm biệt An An, nói cho con bé biết… từ ngày đầu tiên gặp em ấy, chị đã rất thích em ấy rồi.”

Trong đôi mắt đen như mực của Ngụy Phong hiện lên chút dịu dàng, có lẽ cũng chỉ có lúc nghĩ đến cô, người đàn ông lạnh như băng này mới ấm áp được trong chốc lát: “Ai có thể không thích cô ấy chứ.”

Ác ma Lộ Bái đáng sợ kia lại sinh ra được một cô gái dịu dàng hơn thiên thần.

“Nếu như em thành công thì chị có thể về bất cứ lúc nào. Nếu như thất bại thì đừng bao giờ quay lại, em sẽ khiến ông ta tổn thương mạnh, trong thời gian ngắn sẽ không rảnh tay đi đối phó với chị, có lẽ sẽ bỏ qua cho chị.”

“Cảm ơn em.” Liễu Như Yên cảm kích nhìn anh: “Chị nhất định sẽ báo đáp em.”

“Không cần, em có ân báo ân, có thù báo thù, lúc trước chị giúp em một tay em cũng sẽ không quên.”

Lúc trước Lộ An Thuần và anh chia tay, vào thời kỳ đen tối nhất của anh, Liễu Như Yên đã cho anh một con đường khác, một con đường vô cùng quanh co khó khăn… nhưng có thể quay về bên cạnh cô.

Cho nên, không cần phải nói cảm ơn, Ngụy Phong chỉ làm việc mà mình cho là đúng.

Thông báo sân bay thúc giục hành khách đi làm thủ tục, Liễu Như Yên nhìn Ngụy Phong, không yên tâm hỏi anh: “Nếu như thất bại, tụi em… sẽ ra sao?”

“Thất bại, Lộ An Thuần không muốn chết thì em sẽ cùng cô ấy sống qua ngày; nếu cô ấy không muốn sống, em sẽ chết cùng cô ấy.” Ánh mắt Ngụy Phong bình tĩnh: “Nhưng em sẽ không thua.”

Dáng vẻ tự tin của anh rất thu hút.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, Liễu Như Yên đã có thể hiểu được vì sao Lộ An Thuần thích anh, sức mạnh giãy giụa trên người anh là thứ cô khát vọng nhất mà không có được trong nhiều năm bị trói buộc.

Anh sẽ dẫn cô thoát khỏi lồng giam, nhìn thấy ánh mặt trời.

Nếu như không được thì anh cũng đã chuẩn bị cùng cô mãi rơi vào địa ngục.

“Ngụy Phong, nếu như kế hoạch của em thành công, chỉ sợ Lộ An Thuần sẽ không tha thứ cho em, em dùng cách thức như vậy…”

“Ai biết được chứ, cô ấy luôn mềm lòng với em mà.” Đôi môi mỏng của Ngụy Phong nở nụ cười may mắn, quay người giơ tay lên: “Đến lúc đó em quỳ xuống với cô ấy cũng được.”



Đúng như Lộ An Thuần dự đoán, chỉ là say rượu lái xe và cố ý gây thương tích thôi, Lộ Bái sẽ không bị tạm giam quá lâu, dù sao phía sau ông ta vẫn còn đoàn luật sư cực kỳ tinh anh.

Sáng sớm, lúc Ngụy Phong đi ra khỏi phòng của Lộ An Thuần thì được người hầu trong nhà thông báo ông Lộ đã về, bây giờ đang ở trong phòng tập thể thao chờ anh.

Ngụy Phong đi đến phòng tập thể thao riêng của Lộ Bái ở tầng ba biệt thự, đứng ở cổng, anh hít sâu rồi đẩy cửa đi vào.

Người đàn ông mặc áo thể thao, đeo găng tay quyền anh, đang đấm từng cái vào bao cát, mồ hôi đầm đìa.

Mặc dù Lộ Bái hơn năm mươi tuổi nhưng ông ta gần như quản lý dáng người một cách biến thái, ngoại trừ tập thể hình bình thường ra thì còn đam mê với huấn luyện đấm bốc. Bên dưới hình tượng áo mũ chỉnh tề bình thường của ông ta, điều không thể che giấu được là sự sùng bái và si mê với bạo lực, ông ta khát vọng có được khoa"i cảm kiểm soát người khác để bù đắp sự thiếu thốn tổn thương bị người khác khinh thường lúc ăn nhờ ở đậu.

Thật ra, sau khi thấy rõ điểm này, Ngụy Phong không cảm thấy ông ta là đối thủ đáng sợ nữa.

Đối thủ đáng sợ chân chính là người khiến người ta không tìm được điểm yếu. Mà người thoáng cái đã phơi bày sự thiếu thốn và điểm yếu của mình mới dễ rơi vào bẫy, dễ bị người ta lợi dụng nhất.

Ngụy Phong đi vào phòng đấm bốc, còn chưa kịp mở miệng thì Lộ Bái đã vứt cho anh một đôi găng tay quyền anh màu đen: “Luyện với tôi một chút.”

Anh đeo găng tay vào theo lời ông ta, so chiêu qua lại với Lộ Bái, cơ bắp của Lộ Bái vô cùng phát triển, trước đó ở sân bay ông ta ra tay với Liễu Như Yên, chưa đấm được mấy cái là đã khiến cô ấy mặt mũi bầm dập, không có sức chống cự.

Sắc mặt Nụy Phong ngày càng lạnh đi, anh gần như không dám tưởng tượng trong mấy năm nay, rốt cuộc Lộ An Thuần sống thế nào.

Mỗi một quyền ông ta đều ra tay tàn nhẫn, người bình thường không qua được mấy chiêu của ông ta, có điều Ngụy Phong cũng có nền tảng đấm bốc, đối kháng ngang tài ngang sức với ông ta.

“Cậu không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Lộ Bái lạnh giọng hỏi.

“Có.” Ngụy Phong thản nhiên nói: “Hạng mục công trường ở khu Đông trước đó bởi vì tài chính mà tạm thời dừng lại, công nhân cũng đã về nhà hết, tạm thời không có cách nào khởi công được.”

“Còn gì nữa?”

Rõ ràng Lộ Bái đã biết tất cả, đang chờ anh tự nói ra.

“Ông muốn hỏi chuyện của Liễu Như Yên à?”

Lộ Bái đấm một cái hết sức, đánh mạnh vào mặt anh, sức lực hung ác mạnh mẽ làm cơ thể anh lảo đảo, dựa vào tường mới miễn cưỡng ổn định được thân thể.

Anh lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng rồi ngẩng đầu, nhìn vào mắt người đàn ông đáng sợ nham hiểm tàn nhẫn trước mặt.

Ông ta biết chuyện của Liễu Như Yên có liên quan đến Ngụy Phong, thậm chí là sau đó dư luận nổi lên, nếu như nói phía sau đó không có người động tay, chỉ vì ông ta xui xẻo thôi.

Lộ Bái tuyệt đối không tin.

Bị giam trong thời gian lâu như vậy, nếu như còn không nghĩ ra được chuyện này thì chỉ sợ Lộ Bái đã uổng công lăn lộn nhiều năm như vậy rồi.

Người đàn ông đi đến trước mặt Ngụy Phong, níu lấy cổ áo anh, xô mạnh anh vào tường, giọng nói lạnh lùng: “Ngụy Phong, giở thủ đoạn trước mặt tao à, mày còn non lắm.”

Ngụy Phong nhìn ông ta, không kiêu ngạo không tự ti mà mỉm cười: “Ông Lộ, tôi và Lộ An Thuần đã kết hôn rồi, đối với mức độ coi trọng danh vọng bản thân của ông, có lẽ sẽ không muốn con gái mình vừa kết hôn sau đó tuyên bố ly hôn ngay nhỉ.”

Lộ Bái tựa như nghe được chuyện cười lớn, khóe miệng đều sắp không khép lại được, ông ta dùng sức vỗ mặt của anh, ánh mắt đó… giống như đang nhìn thằng nhóc ba tuổi —

“Ngụy Phong, mày thật sự cho rằng tao không có cách nào à? Có chút khôn mặt mà đã dám múa rìu qua mắt thợ, ông đây giết chết mày dễ dàng giống như giết chết một con kiến vậy.”

Nói xong, ông ta lại thúc gối đánh mạnh vào bụng Ngụy Phong, đánh cho đến khi anh co người lại, khóe miệng sặc máu tươi.

Khuôn mặt Lộ Bái dữ tợn, đang muốn lấy anh ra trút giận thì bỗng nhiên nghe giọng khàn khàn của anh nói —

“Một năm trước, trên công trường của biệt thự thác nước có một người công nhân tên là Từ An Phùng xảy ra bất trắc, ông vẫn nhớ chứ?”

Lộ Bái nghe thấy cái tên này thì lập tức thay đổi sắc mặt.

“Lúc đó ông đã đích thân tới bệnh viện thăm ông ấy, xác định ông ấy biến thành người thực vật, không thể nói chuyện được, cũng không thể động đậy, bác sĩ nói có khả năng cả đời này ông ấy đều như vậy…”

Khóe miệng Ngụy Phong cong lên nở nụ cười nịnh hót: “Sau đó ông bồi thường cho gia đình ông ấy một số tiền, không được tính là nhiều nhưng đối với gia đình bọn họ mà nói đã là một số tiền khổng lồ rồi, sau đó, ông quên đi chuyện này, không để ý đến nữa.”

“Làm cấp dưới mà ông tín nhiệm nhất, đương nhiên tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, cho nên trong một năm qua, tôi gần như ngày nào cũng đi đến bệnh viện thăm người công nhân tên là Từ An Phùng này, mời bác sĩ giỏi nhất trong và ngoài nước cho ông ấy, tổ chức hội chẩn chuyên gia, dùng thiết bị chữa trị tân tiến nhất… Thời gian không phụ lòng người, nửa năm trước, ông ấy cuối cùng cũng tỉnh lại.”

Sắc mặt Lộ Bái dần thay đổi, cơ bắp ở khóe mắt run rẩy rất khẽ.

Ngụy Phong đứng thẳng người, lau đi vết máu ở khóe miệng, thận trọng chỉnh sửa lại cổ áo, đôi mắt đen nhánh nhìn ông ta chằm chằm —

“Người công nhân đó cảm kích tôi và thất vọng về ông, ông ấy nói cho tôi biết, ông ấy là công nhân cũ của ông, lúc làm việc ở công trường Nam Lĩnh, ông đã bảo ông ấy xóa bỏ một đoạn video của công trường, ông ấy tò mò nên đã lén xem đoạn video đó, sợ đến mức mấy ngày mấy đêm không ngủ được, khi xóa bỏ video, ông ấy đã lưu lại bản dự phòng mà thần không biết quỷ không hay.”

“Ông ấy không nói cho bất cứ ai biết về chuyện này. Nhưng ông ấy đoán, chuyện ông ấy té lầu ngoài ý muốn ở biệt thự thác nước có lẽ cũng liên quan đến đoạn video này, ông ấy cảm thấy ông sẽ không bỏ qua cho ông ấy, cho nên ông ấy đã giao video cho tôi, làm bùa hộ mệnh của ông ấy.”

Lời này khiến Lộ Bái hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ, mặc dù ánh mắt ông ta quả thật hận không thể cắn giết người đàn ông trước mắt, nhưng ông ta… không hề động thủ.

Đúng vậy, chỉ có dưới sự nghiền ép ưu thế tuyệt đối, Lộ Bái bạo lực với người khác mới có khoa"i cảm, ông ta yêu thích biểu cảm đau đớn trên mặt Ngụy Phong.

Nhưng bây giờ, Ngụy Phong đã chiếm ưu thế.

Đoạn video đó là món đồ tuyệt đối không thể công khai.

Mà ông ta cũng không hề nghĩ tới, sự tín nhiệm của ông ta dành cho Ngụy Phong bây giờ lại mang đến cho ông ta sự đả kích mang tính hủy diệt.

Chỉ cần trong tay anh cầm đoạn video đó, Lộ Bái không bao giờ có thể làm gì anh được.

“Xem ra mày đã mưu tính từ lâu.” Lộ Bái cắn răng nghiến lợi nhìn anh: “Tại sao lại phản bội tao?”

“Xem ra ông vẫn chưa biết gì cả.” Ngụy Phong hoạt động cái cổ cứng nhắc, cười lạnh, anh đi ra khỏi phòng tập thể thao —

“Gọi Liễu Lịch Hàn tới hỏi thử xem, ông sẽ biết được tất cả đó.”



Lúc ra khỏi phòng, lòng bàn tay của Ngụy Phong đã đổ một lớp mồ hôi.

Khi về đến phòng thì Lộ An Thuần đã dậy, ngồi bên cửa sổ, có ngọn gió buổi sáng hơi lạnh lén chui vào từ bên giường, trêu chọc váy ngủ màu trắng mỏng manh của cô.

Trên cổ trắng nõn của cô có dấu đỏ mập mờ, vô cùng quyến rũ, nhưng hai má cô lại cực kỳ trắng bệch, sắc mặt không tốt.

“Có muốn ngủ thêm một lúc nữa không, chờ ông ta đi rồi em hẵng dậy.”

Ngụy Phong đi đến phía sau cô, ôm cả cơ thể mảnh mai của cô vào lòng: “Có lẽ ông ta tạm thời không rảnh bận tâm đến em đâu, đừng sợ.”

Lộ An Thuần cảm nhận được cái ôm siết chặt và nóng bỏng của người đàn ông, quay đầu liếc nhìn anh, khóe miệng anh trầy da, mắt trái cũng có vết máu bầm rõ ràng, cô có thể đoán được Lộ Bái gọi anh đi sẽ có chuyện gì xảy ra.

Cô run rẩy vươn tay, dùng bàn tay trơn mềm nhẹ nhàng áp vào mặt anh: “Đau không?”

Ngụy Phong hôn cổ tay cô một cái, lưu mạnh vô lại nói: “Không đau bằng tối qua em cắn anh.”

Lộ An Thuần tức giận đẩy anh một cái: “Em không có đùa giỡn với anh!”

“Anh cũng đâu có đùa, lần sau em đừng cắn anh nữa, em kêu lên cũng được mà.”

“...”

Lộ An Thuần đã sắp bị anh làm tức phát khóc rồi.

Có thể chọc cười người phụ nữ mình yêu là một việc khó, những lời trêu chọc và trò đùa thối đầy bụng của Ngụy Phong nhiều lúc chỉ làm cho cô tức giận, làm cho cô đau lòng.

Nhìn đôi mắt ướt át của cô gái, anh cũng rất chạnh lòng, chỉ có thể ôm lấy cô từ phía sau, để cơ thể vững chãi ấm áp của mình an ủi cô.

“Ông ta không dám làm gì anh đâu, yên tâm.”

“Ngụy Phong, em sợ lắm, thật sự rất sợ…”

Anh cùng ôm cô chặt hơn, kề sát vào tai cô, nói một cách kiên định —

“Tin anh, đây là lần cuối cùng.”

“Sau này em sẽ không còn sợ hãi nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.