Chương 13: Sóng ngầm mãnh liệt
Trong đầu Hạ Khả Tâm không ngừng đau nhức bồn chồn nhìn về phía phòng Nghiêm Cẩn đóng chặt cửa, thần sắc trên mặt ngày càng nôn nóng.
"Nghiêm Cần cùng Thiệu Nhiên ở trong phòng hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao bây giờ vẫn còn chưa ra a?" Hạ Khả Tâm rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng nói, dùng cánh tay đụng vào người chồng đang chuyên tâm chăm chú xem TV.
"Hai đứa nó từ nhỏ đã thân thiết, nói chuyện lâu hơn một chút thì có cái gì lạ đâu." Ông Nghiêm thuận miệng đáp một câu, tầm mắt như cũ vẫn dán chặt vào màn hình TV.
"Anh..." Hạ Khả Tâm nhìn người chồng không thèm để ý đến mình, sắc mặt dần trở nên dị thường khó coi.
Năm đó Hạ Khả Tâm dựa vào việc Nghiêm Cẩn thích Nghiêm Luân mà thành công gả được vào Nghiêm gia. Sau đó, vốn dĩ tưởng rằng có được sự hỗ trợ của Nghiêm gia, chính mình có thể dễ dàng như trở bàn tay kế thừa được Hạ thị. Chính là Hạ Khả Tâm hoàn toàn không hề ngờ tới, người chồng của mình không hề có bất cứ quyền hành gì trong công ty.
Lúc trước, tất cả mọi điều hành ở Nghiêm thị hoàn toàn là do ông nội của Nghiêm Cẩn quyết định, cha của Nghiêm Cẩn bất quá chỉ là bù nhìn, ông nội của Nghiêm Cẩn không thích Hạ Khả Tâm, nếu không phải vì cái gật đầu đồng ý từ phía Nghiêm Cẩn, Nghiêm lão gia không bao giờ có chuyện để cho Hạ Khả Tâm tiến vào Nghiêm gia, chứ đừng nói gì đến chuyện hỗ trợ Hạ Khả Tâm tranh đoạt tài sản Hạ thị.
Sau khi Nghiêm Cẩn trưởng thành, dần lộ ra năng lực cá nhân xuất sắc, Nghiêm lão gia trực tiếp nhảy bước qua con trai của mình mà đem Nghiêm thị giao lại cho đứa cháu trai là Nghiêm Cẩn quản lý. Mà cha của Nghiêm Cẩn là loại người không có năng lực và cũng không có tâm cơ, thấy con trai Nghiêm Cẩn của mình có năng lực như vậy thì liền dứt khoát từ cái chức vị bù nhìn, trực tiếp về hưu non ở nhà an dưỡng tuổi già, ngày ngày chăm sóc hoa cỏ, cùng hàng xóm nhàn rỗi chơi cờ, không màng thế sự, sống an nhàn từ ngày này qua ngày khác.
Mà Nghiêm Cẩn tuy rằng thích Nghiêm Luân, nhưng bởi vì người mẹ đã mất nên vẫn như cũ không thích Hạ Khả Tâm, ngày thường vẫn nể mặt Nghiêm Luân mà gọi bà một tiếng mẹ là là tốt lắm rồi, dĩ nhiên không thể có chuyện giúp đỡ bà đi tranh đoạt Hạ thị.
Trước kia Nghiêm gia vẫn còn chưa hỗ trợ ai thì không nói, nhưng bây giờ Nghiêm Cẩn rõ ràng lại đi hỗ trợ Hạ Thiệu Nhiên, điều này khiến cho Hạ Khả Tâm ở trong công ty mất hết sạch cả mặt mũi. Quan trọng nhất, Hạ Khả Tâm đã âm thầm quan sát Hạ Thiệu Nhiên, thằng cháu trai này tuyệt đối không phải là đứa ngu khờ, hiện tại đã được Hạ lão gia để ý đến và khen ngợi, nếu cứ tiếp tục, một thời gian sau, nhất định Hạ Thiệu Nhiên sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất đối với việc Hạ Khả Tâm kế thừa Hạ thị.
Hiện tại Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên ở trong phòng "bí mật bàn bạc" đã hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn còn chưa ra, Hạ Khả Tâm làm sao mà không lo lắng cho được.
Hạ Khả Tâm tức giận nhìn người chồng vẫn như cũ mắt dán vào tiết mục trên TV, từ sopha đứng lên đi về phía phòng Nghiêm Luân.
Sau khi Nghiêm Cẩn cùng Hạ Thiệu Nhiên nói đi lên phòng bàn công việc thì Nghiêm Luân cũng trở về phòng mình. Khi Hạ Khả Tâm tiến vào, Nghiêm Luân đang ngồi dựa trên đầu giường lật xem tập nhạc.
"Đừng có đọc mấy thứ vô dụng đó nữa, Cẩn ca ca của con sắp bị Hạ Thiệu Nhiên đoạt đi rồi đó!" Hạ Khả Tâm giật mạnh lấy cuốn tập nhạc trên tay Nghiêm Luân ném đi.
"Hạ Thiệu Nhiên là ai chứ? Mẹ chẳng phải không nhìn thấy được, lúc nãy ăn cơm, Hạ Thiệu Nhiên nhìn dĩa tôm trên bàn sắp chảy cả nước miếng mà Cẩn ca ca cũng không thèm để ý tới anh ta. Con vừa mới duỗi tay ra định gắp, Cẩn ca ca liền giúp con bóc đầy cả một chén, nhờ mẹ nhắc nhở một chút, Cẩn ca ca mới bóc cho Hạ Thiệu Nhiên một con." Nghiêm Luân khinh thường hừ một tiếng, vẻ mặt nở nụ cười đầy mỉa mai châm chọc.
"Nghiêm Cẩn có khi chỉ đùa chơi với con giống như một đứa trẻ mà thôi. Nếu hắn thật sự thích con thì đã giúp đỡ mẹ ở công ty có chút mặt mũi rồi, đằng này lại đi hỗ trợ phía sau Hạ Thiệu Nhiên, hại mẹ của con ở trong công ty bị đám cô chú biểu ca biểu tỷ của con thay nhau giễu cợt." Hạ Khả Tâm không cho lời con trai là đúng, vẻ mặt vẫn đầy lo lắng như cũ.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi! Cẩn ca ca sẽ vĩnh viễn chỉ thương một mình con thôi!" Nghiêm Luân luôn luôn là một đứa trẻ thuần khiết vô hại trong mắt Nghiêm Cẩn, lúc này cong cong khóe môi, lộ ra dáng vẻ tâm kế thâm sâu.
..................
"Ah....." Nghiêm Cẩn kêu lên một tiếng, từ giữa hậu huyệt rút ra dục vọng, đem tinh dịch bắn lên ở sau lưng Hạ Thiệu Nhiên. Bởi vì một mình Hạ Thiệu Nhiên thật sự là không có cách rửa sạch phía sau, thế nên cậu đã nói với Nghiêm Cẩn rằng đừng bắn vào bên trong cậu. Huống chi hai người hiện tại vẫn còn đang ở trong nhà Nghiêm Cẩn, Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên đi tắm rửa, sẽ khó tránh khỏi khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái.
Tuy rằng Nghiêm Cẩn không bắn ở bên trong, nhưng hậu huyệt bị cắm vào rút ra thao lộng nửa ngày, bên trong dinh dính nhớp nháp ít nhiều sẽ có chút khó chịu. Bất quá, bởi vì hôm nay Nghiêm Cẩn khi bắn tinh không có kêu lên tên Nghiêm Luân, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên liền đặc biệt cao hứng, cũng không quá để ý đến thân thể cảm giác không thoải mái, chỉ cần lát nữa chạy nhanh về nhà tắm rửa sạch sẽ là được rồi.
Chờ khi Nghiêm Cẩn giúp Hạ Thiệu Nhiên chà lau tinh dịch rơi rớt ở phía sau lưng cậu, Hạ Thiệu Nhiên đứng thẳng người cầm khăn giấy lau sạch phía trước. Sau khi hai người mặc vào quần áo tử tế, Nghiêm Cẩn nhấc chân lên hướng về phía cửa đi đến.
"Nghiêm Cẩn!" Khi tay Nghiêm Cẩn đặt ở trên nắm khóa cửa chuẩn bị mở ra, Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên tiến lên, từ phía sau lưng gắt gao ôm lấy eo Nghiêm Cẩn.
Tay Nghiêm Cẩn nâng lên rồi lại buông xuống, chung quy cũng không cường ngạnh gỡ cánh tay Hạ Thiệu Nhiên đang ôm bên hông mình ra.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng nên đi ra ngoài." Nghiêm Cẩn vẫn không nhúc nhích để Hạ Thiệu Nhiên ôm một lát, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường ra tiếng nhắc nhở nói.
"Ừ" Hạ Thiệu Nhiên đáp lại, lưu luyến buông lỏng tay.
Nghiêm Cẩn mở cửa, hai người cùng nhau đi ra ngoài.