Chương 41: Sự kiện đột phát
"Thiệu Nhiên ca" Hạ Thiệu Nhiên đang cùng người khác nói chuyện, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng gọi lớn của Nghiêm Luân.
"Tiểu Luân, chuyện gì?" Hạ Thiệu Nhiên xoay người lại, nghi hoặc nhìn về phía Nghiêm Luân.
"Thiệu Nhiên ca, phiền anh giúp em gọt quả táo nha." Nghiêm Luân cầm một quả táo giơ lên trước mặt Hạ Thiệu Nhiên.
"Tiểu Luân...." Hạ Thiệu Nhiên do dự không dám tiếp nhận quả táo. Lần trước không cẩn thận làm cho tay của Nghiêm Luân bị thương, việc này vẫn còn lưu lại bóng ma trong lòng Hạ Thiệu Nhiên, bây giờ làm gì còn dám đi gọt táo giúp cho Nghiêm Luân.
"Thiệu Nhiên ca, miệng vết thương trên tay em tuy liền rồi, lúc nãy đánh đàn xong em lại cảm thấy hơi đau đau ấy, nhưng mà bây giờ em muốn ăn táo, lại không có cách nào tự mình gọt vỏ, Cẩn ca ca cứ lo đi tiếp chuyện những người khác, cho nên chỉ có thể phiền tới anh giúp thôi...." Nghiêm Luân vẫn giơ quả táo lên lộ ra vẻ mặt ủy khuất.
"Để anh giúp em gọt, em để tay xa ra một chút đi." Mấy câu nói đó của Nghiêm Luân làm cho Hạ Thiệu Nhiên có chút áy náy, vốn dĩ chính là do cậu làm tay Nghiêm Luân bị thương, bây giờ chẳng lẽ mấy quả táo thôi cũng chẳng giúp người ta gọt được sao, nói sao cũng không hợp tình hợp lý, Hạ Thiệu Nhiên đành phải từ trong tay Nghiêm Luân nhận lấy quả táo, nhưng vẫn phải đặc biệt dặn dò một tiếng.
"Cảm ơn Thiệu Nhiên ca." Nghiêm Luân ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên tìm một con dao nhỏ bắt đầu gọt quả táo, yến hội người đến người đi, ngẫu nhiên có người đi qua không cẩn thận đụng phải một cái Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên lo lắng sẽ làm bị thương tay Nghiêm Luân nên cố ý xê dịch thân thể kéo dãn khoảng cách ra với Nghiêm Luân.
Mắt thấy quả táo sắp được gọt xong, trong lòng Hạ Thiệu Nhiên như trút được gánh nặng, đột nhiên bị người từ sau lưng đụng phải một cái.
"Tiểu Luân, tránh ra." Hạ Thiệu Nhiên không khống chế được thân thể lảo đảo ngã về phía trước, trong lòng còn nhớ tới tay Nghiêm Luân liền hét lớn một tiếng bảo cậu mau mau tránh xa ra.
Nhưng Nghiêm Luân lại không né tránh, ngược lại còn tiến thêm một bước giống như muốn đỡ lấy Hạ Thiệu Nhiên, tay lại duỗi một đường thẳng tắp hướng về phía mũi dao nhọn.
Hạ Thiệu Nhiên bị hành động đột ngột của Nghiêm Luân làm cho bản thân trở tay không kịp, nhưng căn bản không có cách nào khống chế được quán tính thân thể ngã về phía trước, con dao nhỏ trực tiếp hướng thẳng về phía tay Nghiêm Luân.
"A!" Nghiêm Luân thét lên một tiếng chói tai, mũi dao sắc nhọn cắm thẳng vào mu bàn tay, máu tươi tức khắc phun trào ra.
Toàn bộ yến hội lập tức loạn thành một đoàn, Nghiêm Cẩn từ chỗ cách xa vội vàng lao đến, ngay cả Hạ Khả Tâm từ đầu tiệc tới giờ không thấy bóng dáng cũng chẳng biết từ đâu xông ra, sau đó trực tiếp đem Nghiêm Luân đưa đến bệnh viện.
Vết thương lần này so với lần trước nghiêm trọng hơn rất nhiều, bởi vì lúc ấy Hạ Thiệu Nhiên không có cách nào khống chế được lực đạo, con dao nhỏ trực tiếp cắm vào trong tay Nghiêm Luân, trên đường đi đến bệnh viện, máu vẫn không chảy không ngừng, vừa tới bệnh viện liền lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi.... tôi.... tôi không phải cố ý, Tiểu Luân.... Tiểu Luân nhờ tôi giúp em ấy gọt táo, có người từ sau lưng đụng phải tôi một cái, sau đó thì.... thì..." Hạ Thiệu Nhiên đương nhiên cũng theo đến bệnh viện, lúc này đang liều mạng đứng ở cửa phòng cấp cứu ra sức giải thích với Nghiêm Cẩn.
"Lần trước cậu đã đâm bị thương tay của Tiểu Luân, lần này vẫn không biết nên cẩn thận một chút sao?!" Khuôn mặt Nghiêm Cẩn như dậy sóng dữ, hai mắt nén ngọn lửa giận trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
"Tiểu.... Tiểu Luân.... em ấy đột nhiên lao đến... tôi... tôi không khống chế được thân thể...." Hạ Thiệu Nhiên gấp muốn chết, khoa tay khoa chân cố tái hiện lại tình huống lúc nãy cho Nghiêm Cẩn hiểu.
"Cậu nói là do Tiểu Luân bổ nhào vào người cậu, chủ động đưa tay ra đâm vào con dao nhỏ đó?" Khẩu khí Nghiêm Cẩn cực kỳ trào phúng, hiển nhiên chính là đang cảm thấy Hạ Thiệu Nhiên cố ý đùn đẩy trách nhiệm.
"Thì... chính là như vậy..." Tuy rằng sự thật đúng là như thế, nhưng bởi vì Hạ Thiệu Nhiên quá hoảng hốt khẩn trương, nói chuyện cũng lắp bắp, thanh âm không hề tự tin, ngược lại càng khiến cho Nghiêm Cẩn thêm hoài nghi.
"Tiểu Luân xem việc đàn dương cầm còn quan trọng hơn cả tính mạng của em ấy, chẳng lẽ em ấy bị điên nên mới chủ động để cậu đâm bị thương tay mình?!" Vẻ mặt Nghiêm Cẩn rõ ràng là không thể tin tưởng trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên gầm nhẹ.
"Tôi... tôi..." Nghiêm Cẩn không tin càng khiến cho Hạ Thiệu Nhiên thêm sốt ruột, cậu há miệng nhưng lại không biết phải nên biện hộ cho chính mình như thế nào nữa.
"Hai người các ngươi đừng có cãi nhau nữa, Tiểu Luân vẫn còn đang phải phẫu thuật trong phòng giải phẫu, nếu tay nó.... tay của nó..." Hạ Khả Tâm vẫn luôn đứng yên lặng ở bên cạnh đột nhiên mở miệng ngắt lời Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên, nói xong liền bắt đầu che mặt khóc nức nở lên.
"Tay của Tiểu Luân nhất định sẽ không có việc gì!" Nghiêm Cẩn rất khó khăn an ủi Hạ Khả Tâm một cậu, xoay đầu lại biểu tình nghiêm trọng nhìn chằm chằm phòng giải phẫu, không hề phản ứng lại với Hạ Thiệu Nhiên đứng bên cạnh.
Hạ Thiệu Nhiên nơm nớp lo sợ đứng ở bên cạnh Nghiêm Cẩn, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho Nghiêm Luân không xảy ra việc gì. Nếu tay Nghiêm Luân thực sự xảy ra vấn đề gì, có lẽ mối quan hệ của cậu cùng Nghiêm Cẩn cũng đi đến kết thúc.
Chờ đợi mòn mỏi qua đi, cuối cùng bác sĩ cũng từ trong phòng giải phẫu đi ra, mọi người lập tức đều tiến đến vây quanh.
Bác sĩ nói bởi vì con dao nhỏ đấy đâm vào tay khá sâu, tuy rằng đã cầm được máu, nhưng tình hình vết thương cũng không mấy khả quan, yêu cầu phải tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa thì mới có thể xác định được rốt cuộc tay của Nghiêm Luân có thể lành được hay không.
"Tiểu Luân...." Hạ Khả Tâm nức nở một tiếng rồi lập tức bật khóc òa ra.
Gương mặt Nghiêm Cẩn như chết sững một hồi mới xoay đầu oán giận trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên, nháy mắt mặt Hạ Thiệu Nhiên xám như tro tàn, tâm cậu như bị rơi xuống vực sâu đáy cốc.
Nghiêm Luân nằm trên giường cấp cứu được bác sĩ từ trong phòng giải phẫu đẩy ra, Nghiêm Cẩn lập tức đi nhanh đến bên.
"Cẩn ca ca, tay của em..." Nghiêm Luân nhìn thấy Nghiêm Cẩn, hốc mắt lập tức đỏ lên, ánh lên vẻ kinh hoảng và lo lắng.
"Tiểu Luân, tay em không sao cả, qua mấy ngày nữa thì vết thương sẽ lành lại thôi." Nghiêm Cẩn miễn cưỡng cười an ủi một câu.
"Tiểu Luân, thật xin lỗi.... thật xin lỗi..." Hạ Thiệu Nhiên cũng tiến nhanh đến xin lỗi.
"Thiệu Nhiên ca...." Nghiêm Luân ủy khuất nhìn về phía Hạ Thiệu Nhiên, tựa hồ như đang oán trách cậu làm tay mình bị thương, nhưng ngại chuyện Hạ Thiệu Nhiên là anh họ không tiện trách cứ.
"Tránh ra một chút, tôi muốn đẩy Tiểu Luân đến phòng bệnh." Bộ dạng ủy khuất của Nghiêm Luân khiến cho lửa giận trong lòng Nghiêm Cẩn như bùng lên một chút, hắn thô lỗ đẩy Hạ Thiệu Nhiên ra, rồi đẩy giường đẩy của Nghiêm Luân đi về phía phòng bệnh.
Hạ Thiệu Nhiên bị đẩy thiếu chút nữa là té ngã, phía sau lưng đập thật mạnh vào vách tường, bất chấp thân thể bị đẩy đau, cậu biểu tình đờ đẫn nhìn bóng dáng Nghiêm Cẩn dần dần đi xa.
Lúc sau Hạ Khả Tâm ở trong phòng bệnh cùng với Nghiêm Luân, còn Nghiêm Cẩn thì đi làm thủ tục nhập viện. Hạ Thiệu Nhiên cũng muốn hỗ trợ, lại bị Nghiêm Cẩn xem như người vô hình, một câu cũng chẳng nói trực tiếp từ bên người cậu đi vòng qua, Hạ Thiệu Nhiên xấu hổ đứng tại chỗ chẳng biết nên làm thế nào mới tốt, nhưng chẳng có ai phản ứng lại với cậu, cứ đứng mãi như vậy cũng không phải là cách, rốt cuộc Hạ Thiệu Nhiên đành phải rời khỏi bệnh viện đi về nhà.