Chương 43: Dừng ở đây.
Mấy ngày kế tiếp, Hạ Thiệu Nhiên bỏ qua cả việc đến bệnh viện thăm Nghiêm Luân, giống như con ngựa chạy khắp nơi bôn ba vay tiền, ngoại trừ Nghiêm Cẩn ra, Hạ Thiệu Nhiên tìm đến tất cả những người bạn của mình, thậm chí còn bán những đồ vật có giá trị trong nhà đi để lấy tiền mặt, nhưng sắp đến kỳ hạn cuối cùng của đợt vay nặng lãi mà vẫn còn thiếu một số tiền rất lớn.
Hạ Thiệu Nhiên biết những tên cho vay nặng lãi đó nói được làm được, nếu không có đủ tiền để trả, nói không chừng tay của cha cậu thực sự sẽ bị chặt đứt, nghĩ tới nghĩ lui thật sự không còn cách nào khác, đành phải mặt dày gọi điện thoại đến cho Nghiêm Cẩn.
Lần đầu tiên gọi điện thoại mất một lúc lâu cũng không có người nhận, Hạ Thiệu Nhiên càng thêm hoảng loạn nôn nóng, cho rằng Nghiêm Cẩn vẫn còn trách cậu đã làm bị thương tay Nghiêm Luân ngay cả điện thoại cũng không thèm nhận. Cũng may là khi Hạ Thiệu Nhiên gọi lại lần nữa thì đầu bên kia điện thoại cuối cùng cũng có người nhận.
"Nghe" Thanh âm Nghiêm Cẩn lạnh như băng không mang theo một chút cảm tình nào truyền vào lỗ tai Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm... Nghiêm Cẩn, cậu bây giờ đang ở đâu vậy?" Hạ Thiệu Nhiên cũng bất chấp khẩu khí lạnh lùng của Nghiêm Cẩn, trực tiếp hỏi chỗ ở của hắn muốn lập tức đến tìm hắn vay tiền.
"Công ty" Nghiêm Cẩn lời ít ý nhiều đáp lại.
"Phiền cậu hiện tại đừng đi ra ngoài, tôi muốn tìm cậu có việc gấp, bây giờ tôi lập tức đi qua." Hạ Thiệu Nhiên sợ Nghiêm Cẩn từ chối mình nên vừa mới một hơi nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Hạ Thiệu Nhiên sau đó nhanh chóng vội vàng chạy tới Nghiêm Thị.
"Chuyện gì?" Nghiêm Cẩn ngồi ở trên ghế, lưng dựa vào ghế, hơi ngửa đầu, biểu tình trên khuôn mặt lãnh đạm nhìn Hạ Thiệu Nhiên.
"Cậu... cậu có thể cho tôi mượn chút tiền được không?" Hạ Thiệu Nhiên không phải thằng ngốc, nhìn thái độ này của Nghiêm Cẩn cũng đủ biết hắn vẫn còn đang oán trách cậu làm bị thương tay của Nghiêm Luân. Hạ Thiệu Nhiên trong lòng khó chịu, nhưng chính sự quan trọng, cậu đành cúi đầu quẫn bách nói.
"Cậu làm tay Tiểu Luân bị thương, mấy ngày nay chẳng hề quan tâm, bây giờ còn đến tìm tôi vay tiền?!" Nghiêm Cẩn nói chuyện khẩu khí tràn đầy châm chọc, tay Nghiêm Luân cho tới bây giờ vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc có thể giữ được hay không, Nghiêm Cẩn đang lo lắng muốn chết, dĩ nhiên vẫn luôn oán trách Hạ Thiệu Nhiên. Hơn nữa Hạ Thiệu Nhiên mấy ngày nay bởi vì bôn ba chạy đông chạy tây đi vay tiền nên không đến bệnh viện thăm Nghiêm Luân, Nghiêm Cẩn cảm thấy Hạ Thiệu Nhiên đã làm tay Nghiêm Luân bị thương vậy mà còn mặc kệ chẳng thăm hỏi đến, bất mãn của hắn đối với cậu càng nhiều hơn. Vừa nãy Hạ Thiệu Nhiên gọi điện thoại đến, Nghiêm Cẩn vốn không định nghe máy, nhưng cuộc gọi thứ hai gọi đến, Nghiêm Cẩn lại sợ rằng Hạ Thiệu Nhiên thực sự đã xảy ra chuyện gì nên vẫn tiếp điện thoại.
"Tôi.... ba của tôi vay nặng lãi, nếu tới hạn không trả tiền sẽ bị chặt đứt tay, mấy ngày nay tôi phải đi khắp nơi vay tiền, tôi thật sự là không còn cách nào khác mới phải đến tìm cậu..." Hạ Thiệu Nhiên không muốn làm Nghiêm Cẩn gia tăng hiểu lầm với mình nên đành phải đem tình hình thực tế nói ra.
Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm Hạ Thiệu Nhiên không đáp lời, tựa hồ như tự hỏi có muốn cho cậu vay tiền hay không.
Hạ Thiệu Nhiên hận không thể tìm một cái khe đất để chui xuống, nếu không phải không còn cách nào khác, cho dù thế nào thì Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ không tới tìm Nghiêm Cẩn vay tiền.
"Bao nhiêu tiền?" Nghiêm Cẩn đột nhiên mở miệng hỏi, cầm lấy bút chuẩn bị điền chi phiếu.
"Cảm ơn... cảm ơn..." Hạ Thiệu Nhiên vừa cúi đầu nói cảm ơn vừa nói ra cho Nghiêm Cẩn biết số tiền. Chuyện đã tới bước này, cho dù thái độ của Nghiêm Cẩn đối với cậu như thế nào đi nữa, hắn có thể cho cậu vay tiền cũng đã đủ để khiến Hạ Thiệu Nhiên vô cùng cảm kích.
Nghiêm Cẩn cúi đầu tiền chi phiếu, đột nhiên di động lại vang lên.
Nghiêm Cẩn buông bút cầm điện thoại di động lên, vừa mới nhìn thấy liền nhíu mày một cái sau đó mới nhận điện thoại.
"Mẹ" Nghiêm Cẩn gọi một tiếng, Hạ Thiệu Nhiên liền biết cuộc gọi này là Hạ Khả Tâm gọi tới.
Nghiêm Cẩn cần phải xử lý chuyện ở công ty, cho nên dĩ nhiên Hạ Khả Tâm phải ở bệnh viện chăm sóc Nghiêm Luân. Hiện tại đột nhiên lại gọi điện thoại tới không biết có phải Nghiêm Luân đã xảy ra chuyện gì hay không. Hạ Thiệu Nhiên nghĩ như vậy trong lòng lập tức khẩn trương lên, gắt gao nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn đang nghe điện thoại.
"Đã biết, con sẽ lập tức tới bệnh viện ngay." Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy sắc mặt Nghiêm Cẩn đột nhiên thay đổi, nói xong những lời này thì ngắt điện thoại, từ trên ghế đứng lên trực tiếp đi về phía cửa ra.
"Nghiêm... Nghiêm Cẩn, làm sao vậy?" Hạ Thiệu Nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng túm chặt lấy cánh tay Nghiêm Cẩn. Lại nói chi phiếu của Nghiêm Cẩn vẫn chưa có điền xong, Hạ Thiệu Nhiên hiện tại rất cần mượn được tiền.
"Đã có kết quả chẩn bệnh từ bệnh viện, nói rằng vết thương ở tay Tiểu Luân quá nặng, về sau không thể đàn dương cầm được nữa." Nghiêm Cẩn quay đầu lại trừng mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên, trong mắt hắn hiện tại không chỉ có oán trách, mà còn bao hàm cả hận ý trần trụi.
"Tiểu Luân.... Tiểu Luân...." Chuyện lo lắng nhất rốt cuộc đã xảy ra, Hạ Thiệu Nhiên lập tức bị dọa đến choáng váng.
"Cậu buông tay ra! Bây giờ tôi phải lập tức đến bệnh viện!" Nghiêm Cẩn dùng sức hất tay Hạ Thiệu Nhiên ra, sải bước đi về phía cửa ra.
"Nghiêm... Nghiêm Cẩn.... chờ một chút... cậu có thể... có thể điền chi phiếu trước được không?" Hạ Thiệu Nhiên khôi phục tinh thần vội chạy nhanh đuổi theo, một lần nữa kéo tay Nghiêm Cẩn lại.
"Buông tay!" Nghiêm Cần dùng sức giật tay ra muốn tránh thoát Hạ Thiệu Nhiên.
"Nghiêm Cẩn... tôi.... tôi cầu xin cậu, hôm nay nếu không trả được nợ vay nặng lãi, tay của ba tôi sẽ bị chặt đứt, cầu xin cậu... điền xong chi phiếu hãy đi...." Hạ Thiệu Nhiên sống chết cố lôi kéo tay Nghiêm Cẩn không buông, bỏ xuống hết toàn bộ tôn nghiêm mà không ngừng cầu xin, thậm chí trong thanh âm đã mơ hồ mang theo tiếng khóc nức nở.
"Hạ Thiệu Nhiên tôi nói cho cậu biết, nếu tay Tiểu Luân có thể lành lại, đừng nói chút tiền ấy, toàn bộ Nghiêm Thị tôi đều có thể tặng cho cậu! Nếu không thì đừng bàn nữa!" Nghiêm Cẩn lo lắng cho Nghiêm Luân, làm sao cũng không hất được Hạ Thiệu Nhiên ra, tức giận muốn hộc máu quay dầu lại hét lớn.
"Nghiêm Cẩn, có phải chỉ có tay Tiểu Luân lành lại, cậu mới bằng lòng cho tôi vay tiền không?" Lời nói vô tình của Nghiêm Cẩn khiến cho biểu tình trên mặt Hạ Thiệu Nhiên đột nhiên trở nên bình tĩnh trở lại, không còn cách ăn nói khép nép cầu xin. Ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên bình thản nhìn Nghiêm Cẩn, trông giống chỉ như đang hỏi chuyện thời tiết hôm nay có tốt không vậy.
"Phải!" Nghiêm Cẩn đang nổi nóng, không có tâm tư chú ý đến sự thay đổi của Hạ Thiệu Nhiên, cực kỳ lãnh ngạnh hừ một tiếng.
"Thật xin lỗi, tôi không có cách nào làm tay Tiểu Luân lành lại, tôi đền cho cậu ta một bàn tay được chưa?" Hạ Thiệu Nhiên cười cười xin lỗi, buông cánh tay Nghiêm Cẩn ra đi đến bàn làm việc.