Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 62



Chương 62: Hối hận đan xen
"Thiệu Nhiên, tối nay cậu có rảnh không vậy, tới nhà Quan Long cọ cơm đi ha?" Cố Phong lại như bình thường tới Hạ Thị tìm Hạ Thiệu Nhiên bàn chuyện công tác, sau khi nói xong, Hạ Thiệu Nhiên tiễn Cố Phong ra khỏi công ty, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
"Hay là thôi đi, Quan đổng sẽ không hoan nghênh hai người chúng ta khách không mời mà tới quấy rầy thế giới riêng của anh ta với Kevin đâu." Hạ Thiệu Nhiên cười lắc lắc đầu.
"Chả càng không chào đón thì tôi lại càng muốn tới phá đám, dù sao có Kevin ở đó, Quan Long chẳng dám không cho chúng ta vào nhà đâu." Cố Phong vẻ mặt tươi cười xấu xa nhìn Hạ Thiệu Nhiên chớp chớp mắt.
"Quan đổng chỉ là muốn hưởng thụ cuộc sống hai người của anh ấy với Kevin thôi, anh tới quấy rầy nhà người ta làm gì." Hạ Thiệu Nhiên bất đắc dĩ nói.
"Ai bảo Quan Long rảnh quá không có việc gì cứ ở trước mặt người khác khoe ân ái, mấy cái bọn yêu nhau đều đáng chết đáng chết. Thiệu Nhiên, tay cậu lành chưa vậy, khi nào cậu mới cho tôi hưởng thụ cảm giác hai người sống chung với nhau đây." Cố Phong cười cười có ý ám chỉ.
"Tôi...." Hạ Thiệu Nhiên đặc biệt cảm kích chuyện Cố Phong đã giúp đỡ mình, nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện lên giường, trong lòng cậu vẫn sẽ có chút thấp thỏm bất an.
"Thiệu Nhiên!" Hạ Thiệu Nhiên đang do dự không biết nên trả lời Cố Phong như thế nào, đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gọi to tên của cậu, nhìn kỹ là Nghiêm Cẩn đang từ xa vội vàng chạy lại đây.
"Thiêu Nhiên, tôi.... " Bởi vì chạy quá nhanh, Nghiêm Cẩn khi chạy đến trước mặt Hạ Thiệu Nhiên không ngừng thở hổn hển dồn dập.
"Nghiêm đổng, mới sớm như vậy đã vội vã chạy tới đây kiếm chuyện với Thiệu Nhiên sao?" Dạo gần đây Nghiêm Cẩn vẫn luôn trăm phương nghìn kế gây chuyện với Hạ Thiệu Nhiên và Cố Phong, Cố Phong liền mở miệng châm chọc trước một câu.
"Thiệu Nhiên.... thật xin lỗi, tôi đã biết chuyện tay Nghiêm Luân bị thương là em ấy cố ý hãm hại cậu" Nghiêm Cẩn không để ý đến lời Cố Phong châm chọc, bình tĩnh nhìn Hạ Thiệu Nhiên xin lỗi cậu.
"Ồ" Hạ Thiệu Nhiên rất bình thản nói, tỏ vẻ như được rồi, đã biết.
Cố Phong đứng ở bên cạnh khóe miệng không nhịn được nhếch lên một nụ cười hào hứng như đang xem kịch vui. Cố Phong chờ cái ngày Nghiêm Cẩn biết được sự thật đã lâu, xem hắn bây giờ làm sao cầu xin Thiệu Nhiên tha thứ được.
"Còn... còn chuyện tay Nghiêm Luân thực ra đã khỏi hẳn, em ấy vẫn có thể tiếp tục đàn dương cầm, là do Hạ Khả Tâm đã hối lộ bác sĩ làm giả bệnh án...." Sự bình tĩnh của Hạ Thiệu Nhiên khiến cho Nghiêm Cẩn trong lòng hốt hoảng, vội vàng tiếp tục nói ra chuyện Nghiêm Luân có thể tiếp tục đàn dương cầm.
"Ồ, thế thì mừng cho cậu ấy" Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên hiện ra một tia khác thường, theo bản năng đưa mắt nhìn bàn tay trái đã tàn phế của mình, nhưng trên mặt rất nhanh khôi phục lại sự bình tĩnh, cúi đầu né tránh ánh mắt Nghiêm Cẩn, vẫn dùng ngữ khí thản nhiên nói chuyện, giống như chuyện Nghiêm Cẩn nói căn bản không có liên quan gì đến mình cả.
"Thiệu Nhiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi...." Trong lòng Nghiêm Cẩn càng thêm hoảng loạn, tuy rằng biết lúc này có nói ra lời xin lỗi cũng chẳng thay đổi được gì, nhưng hắn vẫn không thể ngừng nói xin lỗi.
"Cố Phong, tôi đưa anh ra bãi đỗ xe" Hạ Thiệu Nhiên lại không hề quan tâm tới Nghiêm Cẩn, nghiêng người vòng qua bên người hắn đi đến trước mặt Cố Phong.
"Được" Cố Phong gật đầu, cùng Hạ Thiệu Nhiên sóng vai rời đi.
"Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn dưới tình thế cấp bách vươn tay giữ chặt lấy tay Hạ Thiệu Nhiên muốn ngăn cậu rời đi, bởi vì trong lòng quá sốt ruột quên không khống chế lực đạo, Nghiêm Cẩn vội bắt lấy tay Hạ Thiệu Nhiên dùng sức kéo cậu về phía mình.
"A!" Hạ Thiệu Nhiên hét thảm một tiếng, sắc mặt cậu lập tức trở nên trắng bệch.
"Thiệu Nhiên, sao vậy?!" Nghiêm Cẩn bị hoảng sợ, vội buông lỏng tay Hạ Thiệu Nhiên ra.
"Thiệu Nhiên, tay của cậu! Cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi lập tức lái xe lại đây đưa cậu đi bệnh viện!" Cố Phong nhận ra chuyện không ổn, dặn dò một tiếng lập tức liền chạy tới lái xe.
"Thiệu Nhiên, tay của cậu...." Tuy rằng trước đây Nghiêm Cẩn đã nghe Hạ Khả Tâm nói qua rằng tay Hạ Thiệu Nhiên không có việc gì, nhưng lúc này Nghiêm Cẩn đã không thể nào tin tưởng Hạ Khả Tâm nữa, lại nhìn Hạ Thiệu Nhiên đau đến cắn chặt cánh môi không một chút máu cố không cho chính mình kêu lên đau đớn, trên trán thậm chí còn toát ra mồ hôi lạnh, thân thể lung lay như sắp té ngã, Nghiêm Cẩn trong lòng càng thêm gấp gáp, tiến đến một bước đỡ lấy Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên lại càng hoảng sợ lùi về phía sau một bước, Nghiêm Cẩn lo lắng tới mức đứng tại chỗ cũng không dám lộn xộn nữa.
Cố Phong chạy tới nhanh chóng đỡ Hạ Thiệu Nhiên lên xe, lập tức lái xe đưa cậu đến bệnh viện. Nghiêm Cẩn cũng lập tức nhảy lên xe của chính mình đi theo phía sau xe Nghiêm Cẩn cùng tới bệnh viện.
Hạ Thiệu Nhiên bị đưa vào phòng giải phẫu cấp cứu, Nghiêm Cẩn và Cố Phong ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi.
"Cố Phong! Tay Thiệu Nhiên rốt cuộc bị sao vậy?!" Nghiêm Cẩn nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên bị đưa vào phòng giải phẫu, liền biết thương thế ở tay cậu khẳng định rất nghiêm trọng, chỉ có thể hỏi Cố Phong đứng ở bên cạnh.
"Ái chà, không phải mọi người đều biết Nghiêm đổng với Thiệu Nhiên là hảo bằng hữu sao? Thiệu Nhiên còn từng vì giúp Nghiêm đổng đỡ rượu đến nôn ra, như thế nào mà Nghiêm đổng hiện tại lại không biết rõ thương thế trên tay Thiệu Nhiên nghiêm trọng thế nào? Chẳng lẽ lúc Thiệu Nhiên bị thương phải nằm viện, Nghiêm đổng chưa từng tới thăm hỏi lấy một lần?" Cố Phong nhếch khóe miệng, từng câu châm chọc Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn tự biết mình đuối lý, im miệng không phản bác mặc kệ Cố Phong mỉa mai chính mình, chỉ chờ Cố Phong nói xong thì mau nói cho mình biết thương thế của Hạ Thiệu Nhiên rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào.
"Bác sĩ nói tay trái của Thiệu Nhiên trên cơ bản đã tàn phế rồi, không thể thường xuyên sử dụng nữa, không thể cầm vật nặng, càng không thể để lại bị va chạm.... Không biết vừa nãy Nghiêm đổng dùng sức kéo như vậy, có thể khiến cho thương thế Thiệu Nhiên càng thêm nghiêm trọng hay không...." Nhắc tới thương thế của Hạ Thiệu Nhiên, Cố Phong khôi phục thần sắc nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Cẩn.
"Thiệu Nhiên.... Thiệu Nhiên.... thật xin lỗi...." Nghiêm Cẩn lảo đảo một cái, phía sau lưng đánh thật mạnh vào trên tường, thân hình cao lớn dọc theo vách tường chậm rãi trượt xuống. Nghiêm Cẩn ngồi xổm trên mặt đất, đầu vùi vào đầu gối, đau lòng không kiềm chế được khẽ khóc lên, tiếng khóc quanh quẩn ở hành lang bệnh viện trống trải.
Tay Nghiêm Luân thì không có việc gì, nhưng tay Hạ Thiệu Nhiên lại tàn phế. Chuyện tới bước này, hết thảy nên biết trách ai? Trách Hạ Khả Tâm quá ngoan độc, ngay cả cháu trai của chính mình cũng tính kế hãm hại; trách kỹ thuật diễn xuất của Nghiêm Luân quá tốt, diễn vai một người em trai ngoan ngoãn đơn thuần không có chút nào sơ hở, mười mấy năm qua đem Nghiêm Cẩn hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, hay là trách....
Nghiêm Cẩn biết chính mình căn bản không có tư cách đi trách người khác, Hạ Thiệu Nhiên bị thương tàn phế một tay, tội này là do hắn gây ra, là chính hắn đã bức Hạ Thiệu Nhiên lấy kéo đâm bị thương tay, là hắn lúc trước đã tin lời Hạ Khả Tâm nói, cho rằng tay Hạ Khả Tâm không sao cả, còn chưa từng tới bệnh viện để thăm cậu ấy đến một lần, là tại hắn....
Nghiêm Cẩn nhớ tới lúc trước Hạ Thiệu Nhiên phải dùng chính tay của cậu để đền cho cái tay của Nghiêm Luân, nếu thật sự có thể trao đổi, giờ phút này Nghiêm Cẩn sẽ không chút do dự mà chặt đứt tay của mình, đổi lấy một cái tay toàn vẹn cho Hạ Thiệu Nhiên, chính là sai lầm đã xảy ra, mọi thứ đều đã quá muộn, Nghiêm Cẩn cho dù có tự chặt đứt tay mình thì cái tay của Hạ Thiệu Nhiên cũng vĩnh viễn đã tàn phế.
(Jian: làm chương này thỏa mãn vlllll ấy)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.