Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 97



Chương 97: Vết thương vẫn rất đau.
Hạ Thiệu Nhiên vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, tay phải liền gắt gao nắm thật chặt lấy cổ tay trái, thất tha thất thểu chạy đến phòng khách.
"A.... đau quá...." Hạ Thiệu Nhiên ngã xuống sopha trên phòng khách, sắc mặt tái nhợt phát ra một tiếng kêu rên. Lúc nãy xào rau nhất thời đắc ý dùng tay trái để nhấc chảo lên, tay Hạ Thiệu Nhiên đã bắt đầu đau nhói. Nhưng Hạ Thiệu Nhiên biết Nghiêm Cẩn vẫn luôn cảm thấy áy náy vì cái tay tàn phế này của mình, hiện tại nếu hắn phát hiện ra tay cậu lại đau, nhất định sẽ càng thêm lo lắng khổ sở. Cho nên Hạ Thiệu Nhiên bắt đầu nỗ lực ở trước mặt Nghiêm Cẩn giả bộ như không có chuyện gì, vì không để cho Nghiêm Cẩn nhìn ra sự khác thường, Hạ Thiệu Nhiên cố gắng giảm bớt thời gian ở cạnh bên hắn, ví dụ như bữa cơm tối nay, Hạ Thiệu Nhiên ăn qua loa một chút rồi kiếm cớ rời khỏi bàn ăn, còn có sau khi Nghiêm Cẩn tắm xong thì giả vờ ngủ rồi...
Sau đó Hạ Thiệu Nhiên thật sự là đau không thể chịu đựng được, lấy cớ rời giường đi vệ sinh rồi lén ra khỏi phòng ngủ.
"Cẩn.... Cẩn...." Hạ Thiệu Nhiên há miệng lớn thở hổn hển, đau nhức đến độ cả người cậu cuộn tròn thành một đoàn, thân thể không ngăn được run rẩy.
"Thiệu Nhiên...." Có lẽ vì mỗi đêm ôm Hạ Thiệu Nhiên ngủ đã thành thói quen, sau khi Hạ Thiệu Nhiên rời giường đi, Nghiêm Cẩn cảm thấy trong lồng ngực trống trải không thoải mái, chẳng bao lâu sau liền tỉnh lại.
"Thiệu Nhiên" Nghiêm Cẩn cao giọng gọi, nhưng vẫn chưa nghe được tiếng Hạ Thiệu Nhiên từ trong nhà vệ sinh đáp lại. Nghiêm Cẩn trong lòng kỳ quái, liền đứng dậy rời khỏi giường đi vào trong nhà vệ sĩnh xem thử.
"Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn mở cửa nhà vệ sinh ra, phát hiện bên trong không có ai, hắn lập tức liền hoảng sở, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.
"Thiệu Nhiên, em làm sao vậy?!" Nghiêm Cẩn theo ánh đèn mờ mờ trong phòng khách nhìn thấy Hạ Thiệu Nhiên đang cuộn người thành một đoàn trên ghế sopha, vội vàng chạy tới ôm cậu vào trong lồng ngực. Nghiêm Cẩn cảm giác được thân thể Hạ Thiệu Nhiên đang run lẩy bẩy, áo ngủ đơn bạc đều đã ướt đẫm mồ hôi, vô cùng nôn nóng hỏi.
"Cẩn....." Hạ Thiệu Nhiên suy yếu khẽ phát ra một tiếng, đã đau không thể nói nên lời.
""
"Có phải tay của em bị đau không?! Chúng ta lập tức đến bệnh viện" May mắn Nghiêm Cẩn phản ứng mau, nghĩ có thể là do cái tay tàn phế của Hạ Thiệu Nhiên xảy ra chuyện, liền không do dự vội vàng mặc quần áo tử tế cho cả hai rồi lái xe đưa Hạ Thiệu Nhiên đến bệnh viện.
Tới bệnh viện rồi, bác sĩ trước tiên tiêm thuốc giảm đau cho Hạ Thiệu Nhiên, cậu sau đó mới có thể khó nhọc nói ra lời. Hạ Thiệu Nhiên không dám giấu diếm bác sĩ, một năm một mười nói ra hết chuyện cái tay trái của mình bị đau như thế nào. Sau khi Nghiêm Cẩn nghe được thì vô cùng hối hận, đều là do hắn sai, là hắn lúc trước đã làm hại tay của Hạ Thiệu Nhiên bị tàn phế, là hắn đã biết tay Hạ Thiệu Nhiên đã tàn phế còn để cho cậu nấu ăn, là hắn không kịp thời phát hiện ra sự khác thường của Hạ Thiệu Nhiên, đều là tại hắn....
"Thiệu Nhiên, thật xin lỗi thật xin lỗi...." Sau khi được bác sĩ điều trị, đau đớn cuối cùng cũng được giảm bớt đi một chút, nhưng sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên vẫn còn tái nhợt. Nghiêm Cẩn ngồi ở trước giường bệnh vẻ mặt đầy xấu hổ không ngừng nói xin lỗi.
"Cẩn....Cẩn, không phải tại anh, tại em ỷ mạnh nên mới ..." Hạ Thiệu Nhiên vội vàng ngắt lời Nghiêm Cẩn an ủi nói.
"Thiệu Nhiên, thật xin lỗi...." Hối hận và áy náy giống như một cục đá nặng nề đè trong lòng Nghiêm Cẩn, có một số việc nếu đã làm sai thì có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội cứu vã lại.
Cũng may tình trạng của Hạ Thiệu Nhiên không quá nghiêm trọng, ngày hôm sau liền xuất viện, chỉ là bác sĩ không ngừng dặn đi dặn lại về sau trong cuộc sống sinh hoạt nhất định phải thật cẩn thận, nếu còn xảy ra những chuyện tương tự như vậy thì vết thương trên tay Hạ Thiệu Nhiên sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Hạ Thiệu Nhiên sau khi xuất viện về nhà liền được Nghiêm Cẩn xem như Bồ Tát mà chăm sóc đối đãi, tất cả mọi việc trong nhà cậu không được đụng vào tới nửa ngón tay, thậm chí cơm cũng được đút tới tận miệng. Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy Nghiêm Cẩn quá khoa trương rồi, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hối hận áy náy của hắn, Hạ Thiệu Nhiên cũng chỉ có thể tùy theo Nghiêm Cẩn.
Nếu chỉ là ban ngày được hầu hạ như vậy Hạ Thiệu Nhiên còn có thể tiếp nhận, nhưng mà đến buổi tối khi hai người đi ngủ, Nghiêm Cẩn vẫn không ngừng lo lắng cho cái tay của Hạ Thiệu Nhiên, suốt đêm không biết tỉnh lại mấy lần để nhìn xem Hạ Thiệu Nhiên có thoải mái hay không. Ngày một ngày hai còn được, nhưng cứ kéo dài mãi như thế, thân thể Nghiêm Cẩn không phải làm bằng sắt làm sao có thể chịu đựng được, huống gì ban này hắn còn phải bận rộn chuyện ở công ty, Nghiêm Cẩn cũng bắt đầu dần không chống đỡ được, cả ngày luôn trong trạng thái mệt mỏi, ngay cả quầng thâm mắt cũng hiện rõ lên.
Nhìn thấy Nghiêm Cẩn vất vả như vậy, Hạ Thiệu Nhiên thực sự rất đau lòng, nhưng cậu có khuyên thế nào cũng không được, Nghiêm Cẩn vẫn như cũ đêm nào cũng tỉnh giấc nhiều lần, Hạ Thiệu Nhiên chỉ hơi chút nhăn mày thôi Nghiêm Cẩn liền tỏ ra cực kỳ khẩn trương.
Vào lúc cả hai người đều bị mệt mỏi từ tinh thần tới sức lực thì một người bạn của Nghiêm Cẩn gọi điện thoại đến bảo có biết một ông thầy trung y, có thể sẽ trị được cái tay của Hạ Thiệu Nhiên. Trước đó Nghiêm Cẩn vẫn luôn nhờ người khắp nơi hỏi biện pháp trị liệu cho cái tay của Hạ Thiệu Nhiên, cuối cùng ngay vào lúc này cũng nhận được một tin tức tốt.
Nghiêm Cẩn mang Hạ Thiệu Nhiên tới chỗ ông thầy trung y kia, thầy thuốc sau khi xem qua một lúc bảo rằng có thể có hy vọng chữa khỏi, nhưng quá trình trị liệu sẽ rất đau đớn. Hai người sau khi nghe được đều vô cùng mừng rỡ, huống hồ Hạ Thiệu Nhiên cảm thấy bản thân cậu là một đại nam nhân thì có đau đớn cách mấy cũng có thể chịu đựng được, liền rất thoải mái quyết định tiếp nhận trị liệu.
Cho đến khi thực sự tiếp nhận trị liệu, Hạ Thiệu Nhiên mới biết rốt cuộc là đau đớn tới cỡ nào. Bởi vì liệu pháp được chọn là châm cứu, dùng kim châm đâm vào huyệt vị trên tay, mỗi lần kim châm từ từ đâm vào, thâm nhập vào sâu đến tận cốt tủy, điều trị Trung y lại không giống Tây y có thể dùng đến thuốc gây tê, mỗi lần bị kim châm đâm vào đau đớn tận thấu xương Hạ Thiệu Nhiên cũng chỉ đành cố nhịn xuống, sau mỗi lần châm cứu xong, sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên đều trắng bệch tái nhợt, ngay cả quần áo mặc trên người cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Điểm chết người chính là nỗi đau đớn đó kéo dài rất lâu vẫn không nguôi đi, khiến cho Hạ Thiệu Nhiên bị đau tới ăn không ngon miệng ngủ không yên giấc, thân người vốn dĩ đã gầy rất nhanh chỉ còn có da bọc xương.
Mỗi đêm khi Nghiêm Cẩn ôm lấy Hạ Thiệu Nhiên ngủ, xương cốt nhô lên sau một tầng da mỏng cộm vào tay Nghiêm Cẩn khiến tay đau nhưng tâm lại càng đau, chỉ hận bản thân mình trước kia đã làm sai quá nhiều, hận bản thân mình không có cách nào chịu đựng nỗi đau đớn kia thay cho Hạ Thiệu Nhiên....
May rằng Hạ Thiệu Nhiên cũng không phải chịu đựng đau đớn kéo dài, sau khi trị liệu kết thúc, tuy rằng không thể khôi phục lại trạng thái trước khi bị thương, nhưng cũng không còn chỉ hơi đụng vào liền đau đớn, có thể cầm được đồ vật hơi nặng một chút, cũng có thể sử dụng để làm việc trong một khoảng thời gian dài hơn.
Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng yên tâm, bắt đầu bồi bổ thân thể cho Hạ Thiệu Nhiên, mua về một đống các loại thực phẩm dinh dưỡng, đồ ăn ngon xếp đầy trong nhà. Còn Hạ Thiệu Nhiên trước đó vì đau quá mà mất cả khẩu vị, hiện tại lại ăn không ngừng như heo, kết quả không chỉ có tăng cho cái thân thể gầy yếu thêm một đống thịt, mà so với lúc trước còn béo hơn một vòng.
Tuy rằng Nghiêm Cẩn cảm thấy Hạ Thiệu Nhiên béo lên một chút thì mềm như bông ôm càng thoải mái, nhưng Hạ Thiệu Nhiên thì lại muốn trở lại dáng người thon gầy lúc trước của mình hơn, liền bắt đầu ăn uống điều độ để giảm béo, Nghiêm Cẩn lại sợ cậu phải chịu đói nên quyết định mang Hạ Thiệu Nhiên tới phòng tập thể hình, vừa có thể giảm béo lại có thể rèn luyện thân thể, đẹp cả đôi đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.