Ninh Mặc siết nắm đấm, chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Thái Kỳ, khóe miệng nhếch lên, miễn cưỡng cười một tiếng nói: “Thái trợ lý, anh luôn tới rất kịp thời!”
Thái Kỳ cười hì hì nhìn hắn, cũng không đáp lại, bước về phía tôi, cúi người xuống, đột nhiên hé miệng, hà hơi với tôi, mùi rượu thiếu chút nữa hun chết tôi.
“Diệp Hồng Kỳ, tại sao tắt máy?” Hắn vươn tay nhéo tai tôi, tôi kêu đau ai ái, một cước đạp luôn lên chân hắn.
Hắn cúi đầu, thấy tôi vung vẩy đôi giày xăng đan lẹp bẹp nước, kinh ngạc: “Diệp Hồng Kỳ, hàng hiệu xịn vậy mà em cũng mặc ra hiệu quả tàu ngầm được, em hơi bị trâu đấy! Giẫm mấy cái nữa xem nào, để anh xem bong bóng…”
Tôi nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao trở nên rất vui vẻ, làm theo ý hắn, thực sự nhảy nhảy mấy cái, trong cái lỗ nhỏ ở gót giày quả nhiên phun ra không ít bong bóng. Tôi hắc hắc cười ngây ngô, hắn cũng cười ngây ngô hai tiếng theo, đột nhiên ngừng cười, rất nghiêm túc nhìn tôi.
Sau đó, chợt giơ chân đá lên chân tôi, giận dữ: “Em là đồ ngốc, thế mà cũng nhảy thật, chính vì em cứ như thế, nên mới bị người ta đùa giỡn từ sáng đến tối, mau cởi cái đôi tàu ngầm kia ra cho anh, cởi ra!”
Lẽ nào muốn tôi chân trần lăn lộn với hắn, tôi cáu, giơ chân ra đá lại hắn, hai người dưới chân đều là bùn đất, đá vào chân nhau, từng mảng từng mảng bùn bắn lên.
“Khụ khụ…” Ninh Mặc cuối cùng cũng không nhịn được, giơ nắm tay lên ho khan hai tiếng.
Thái Kỳ giống như kỳ tích hồi hồn lại sau khi phát hiện ra kỳ quan thứ chín của thế giới vậy, kinh ngạc: “Ninh tiểu tổng, sao cậu vẫn còn ở chỗ này vậy?”
“….” Tôi không còn gì để nói, tên ma men này đứng ở hành lang nhà người ta, chỉ trích nơi người ta xuất hiện
╮
(
╯▽╰
)
╭
, thật vô đối.
Mặt của Ninh Mặc đen xì, nhìn có vẻ rất đè nén tức giận, hỏi: “Thái trợ lý, tôi không đứng ở nhà tôi, tôi nên ở đâu hả?”
Thái Kỳ sợ hết hồn, nhìn xung quanh, đột nhiên hỏi tôi: “Hồng Kỳ, sao em lại chạy đến nhà Ninh Mặc….”
Phụt… Thì ra là say rượu chưa tỉnh.
Hắn vò vò đầu, đột nhiên quay mặt đi, nhìn vào bên trong nhà Ninh Mặc, cười hì hì nói: “Ninh tiểu tổng, có thể mượn nhà vệ sinh của cậu một chút chứ?”
Tôi nhớ lại sự hỗn loạn ở thành phố Y, đột nhiên tỉnh ngộ ra, một phen kéo lấy tay hắn, quay ra chào Ninh Mặc: “Ninh Mặc, đừng để ý đến anh ấy, tôi lôi anh ấy về đây!”
Đứa nhỏ này nếu mà vào được nhà vệ sinh của Ninh Mặc, tôi thực sự sẽ phải ngả ra đất nghỉ ở nhà Ninh Mặc.
Thái Kỳ vừa giãy dụa vừa tức giận: “Diệp Hồng Kỳ, em vô nhân đạo, anh ngàn dặm xa xôi chạy tới giải cứu em, thái độ của em như vậy là sao hả?”
Tôi khóc không ra nước mắt, nói với Ninh Mặc: “Cho tôi cái cốc dùng một lần đi, không thì túi ny lon cũng được, tôi đưa anh ấy ra bên ngoài giải quyết!”
Ninh Mặc trợn mắt há mồm hóa đá ở cửa.
Thái Kỳ giận dữ, nghiêng đầu bĩu môi, thở phì phì hỏi tôi: “Em tưởng anh là người tùy tiện như vậy sao, tùy tiện cái gì cũng có thể tạm bợ như vậy? Không phải là bồn cầu, anh không giải quyết được~”
Một đôi mắt hoa đào của hắn, nhiễm quanh một tầng hơi nước, trên gương mặt trắng nõn bừng lên hai mảng đỏ đỏ, chu môi, cực kỳ đáng yêu.
Tôi giơ tay vỗ vỗ đầu hắn, an ủi hắn: “Sẽ nhanh thôi, anh thấy tầng thứ tư của tòa nhà trước mặt không, đi qua chỗ đó, sẽ có một chiếc bồn cầu xinh đẹp, phía trên có đệm hình Mashimaro nhé, bên trên nắp bồn cầu còn dán giấy màu hồng, không phải anh vẫn thích vậy sao?”
Hắn mơ màng một cái, lại tỉnh táo lại, vỗ đầu, cười hì hì chào Ninh Mặc, nói lời từ biệt: “Ninh tiểu tổng, tôi đưa Hồng Kỳ đi trước đây!”
Ninh Mặc không nói gì, mặt đen đưa một đôi dép nữ ra, vừa mới chuẩn bị thay cho tôi, Thái Kỳ ngoái đầu lại suy nghĩ một chút, đột nhiên ngồi xổm xuống, kéo cái thảm chùi chân của Ninh Mặc qua, lót dưới chân tôi, tháo đôi xăng đan của tôi ra: “Không cần phiền toái như vậy, ngày mai đỡ khỏi phải đến lần nữa…”
Hắn cúi người, quay mặt qua, vỗ vỗ bả vai của mình, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười ngây ngô: “Lên đi, Diệp Hồng Kỳ, hôm nay em cho em cưỡi miễn phí!”
Từ ngữ mới phóng đãng làm sao…. Mặt tôi lập tức nóng lên.
Do dự một chút, tôi liền lập tức nhảy lên, Thái Kỳ bị tôi nhảy lên đến bảy ngất tám đổ, chống lên cửa, hít sâu một trận, quay đầu lại, tức giận: “Diệp Hồng Kỳ, em kiềm chế một chút, em cho là ai cũng giống Ninh tiểu tổng, nắm một hơi có thể quăng em ra ngoài cửa được chắc!”
“Thái trợ lý! Chú ý lời nói của anh!” Ninh Mặc giống như bị dẫm phải đuôi, vẻ mặt vừa đau đớn lại vừa hối hận, đứng ở bên trong, ánh mắt nhìn tôi chăm chú, hai tay nắm chung một chỗ, nhìn rõ cả khớp xương.
“…” Tôi bị kinh sợ, đối với chuyện bị Ninh Mặc quăng ra khỏi cửa, mặc dù mặt dày như tôi, cũng cảm thấy xấu hổ từ tận đáy lòng, chuyện này ngay cả Hữu Bảo tôi cũng không nói, sao hắn lại biết được chứ.
Tôi lập tức cúi gằm đầu xuống.
“Thôi, sức lực của anh nhỏ hơn em, khí thế cũng yếu hơn em, em tìm một thằng như anh để bắt nạt là đúng rồi!” Hắn vừa lẩm bẩm vừa cõng tôi đi về phía cửa.
Đoán chừng là do say lợi hại, trước khi ra khỏi cửa, đầu hắn đụng phải cánh cửa chống trộm, phát ra một tiếng bốp thật to, hắn choáng váng đầu óc xoa đầu, ngửa mặt lên trời gầm thét: “Aiz, đây đều là mệnh ư… Diệp Hồng Kỳ…”
Phì, tôi kẹp chặt lấy hông hắn, chỉ sợ hắn say khướt, bỏ rơi tôi.
“Diệp Hồng Kỳ….” Hắn chóng mặt gọi tôi, chân đi thành hình chữ bát (
八
).
“Ừ!” Tôi ậm ừ, hai tay quàng qua cổ hắn, hai chân vòng qua hông hắn, dùng sức áp trên người hắn, nếu hắn mà té xuống, tôi ít nhiều cũng có cái đệm để dựa.
“Em mà kẹp nữa anh sẽ tiểu ra quần!” Hắn bi thương gầm thét.
Tôi sợ đến mức lập tức buông lỏng chân, ôm lấy đầu hắn an ủi: “Chịu đựng đi, Thái trợ lý, anh có thể làm được mà!”
Hắn quay đầu nhìn cánh cửa chống trộm vẫn còn mở nhà Ninh Mặc, vô liêm sỉ nói: “Ninh tiểu tổng đã vào trong rồi, không cần phải đóng kịch nữa, Diệp Hồng Kỳ, em xuống cõng anh đi, anh đi không nổi nữa!”
Cái tên vô lại không biết xấu hổ này!
Tôi cáu, phản bác hắn: “Anh nhẫn tâm để một phụ nữ cõng anh sao?”
Hắn quay mặt lại, cực kỳ vô sỉ trợn mắt, nói: “Mẹ anh chẳng lẽ không phải phụ nữ sao, anh từ nhỏ chính là lớn lên từ trên lưng mẹ đấy!”
“…” Tôi không còn gì để nói.
Hắn đưa tay kéo tay tôi, cười hắc hắc: “Diệp Hồng Kỳ, xuống, bằng không anh ném em xuống đấy!”
Tôi cáu, tiếp tục phản bác hắn: “Em không có đi giày mà!”
Hắn trầm mặc một lúc, rất có tiếng cũng rất có miếng nói cho tôi biết: “Diệp Hồng Kỳ, cái này không thành vấn đề, anh cởi giày của anh cho em, em có thể tiếp tục đến cõng anh!”
Tôi á khẩu không trẻ lời được, tự nhận không thể đạt tới cảnh giới vô sỉ của hắn được, dứt khoát vòng tay, chôn mặt trên lưng hắn, làm bộ ngủ thiếp đi.
Hắn đi vài bước, dừng chân, nghiêng mặt qua, lắng nghe hơi thở của tôi, đột nhiên ngửa đầu cười to: “Diệp Hồng Kỳ, em quá vô sỉ, dám giả chết! Ông đây cũng biết!”
Hắn vậy mà dám học đầu gỗ, cách nhà chỉ còn có mười bước thôi, lại đứng ngây ngốc bất động.
“….” Tôi bám lấy hắn, nhẫn rồi lại nhẫn, cuối cùng vùng vằng nhảy xuống, chạy đến trước mặt hắn, tát nhẹ lên mặt hắn: “Thái Kỳ, anh là cái đồ đàn nhị*!”
*mời bạn liên tưởng đến động tác “cưa gỗ” khi kéo đàn nhị, đại khái nghe rất ghê tai, rất tởm
)
Hắn chớp chớp mắt, nhếch môi cười đắc ý: “Diệp Hồng Kỳ, em thua, cõng anh đi!” Lập tức nhào tới bên người tôi, quấn lấy tôi chạy về phía nhà.
Tôi khóc không ra nước mắt khiêng hắn, bước từng bước lên lầu, vất vả lắm mới lên được trên lầu, đẩy cửa ra, hắn lập tức buông lỏng, thế mà dựa vào tôi ngủ thiếp đi thật.
Tôi nhẹ nhàng đem hắn chuyển qua giường lớn trong nhà, đắp chăn thay hắn, có lẽ là bởi vì say rượu, hắn ngủ cực kỳ ngon lành, chẹp chẹp miệng, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Tôi thấy buồn cười, v
ươn tay bóp mũi hắn, hắn không nhịn được, trở mình, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy là tôi, cười cười với tôi, nói: “Mau tắm rửa đi ngủ đi, mua áo ngủ cho em rồi đó!”
Bên giường lớn, một bộ áo ngủ cổ rộng mới tinh được xếp lại, cùng với bộ đồ của hắn thành một cặp đầy thú vị, nhưng mà là đồ của nữ, tôi cầm áo ngủ lên, chạy vào phòng tắm nhà hắn, vội vã tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó liền chiếm dụng sa lon nhà hắn, mơ màng thiếp đi.
Cảm giác này thật tốt, lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên đất, trên ghế sa lon, đồng chí Thái Kỳ đang ôm gối nằm yên ổn.
Tôi eo mỏi lưng đau bò dậy, giơ chân đạp hắn: “Thái Kỳ, sao lại giành ghế sa lon của em!”
Hắn oan ức chớp chớp mắt mấy cái, nhìn tôi, vẻ mặt như đưa đám: “Không phải anh, không phải anh!” Hai tay khua loạn lên, giống như chỉ sợ tôi mắng hắn vậy: “Diệp Hồng Kỳ, em phải nói thật với anh, em có phải mắc chứng mộng du không hả?”
A? Tôi sợ hết hồn.
Hắn chỉ vào cái bát trên bàn, bĩu môi nhìn về phía tôi: “Ban đêm tự em nấu mì ăn, sau khi ăn xong,… ôm anh khiêng cả người lẫn chăn mang ra ngoài…”
A? Tôi thực kinh sợ, quay mặt qua, trên bàn quả nhiên có một bát mì ăn liền đã bị ăn sạch sẽ, chẳng lẽ tôi thực sự có chứng mộng du?
Tôi cứng cổ, từng chút từng chút quay đầu lại, hạ thấp giọng hỏi Thái Kỳ: “Là em làm sao?”
Hắn túm chăn, gật đầu một cái.
Tôi bị khiến cho kinh sợ núp sau ghế sa lon, ngồi tại chỗ cào sàn nhà: “Vậy sau đó thì sao….”
“Sau đó em cưỡi trên người anh, ngủ cả đêm!” Hắn nhảy dựng lên, cho tôi nhìn cái thắt lưng cứng đơ muốn gãy của hắn, dáng vẻ rất chi là bi phẫn: “Cổ của con gái, thắt lưng con trai, đây đều là đều là vốn liếng để khoe khoang, em cưỡi anh trật cả khớp, chẳng lẽ em để anh phụ trách!”
“….” Tôi đau lòng vô cùng, cách cái ghế sa lon nhìn hắn cười ngu ngốc: “Aiz, em phụ trách.”
Hắn ngẩn người, một lúc sau, đột nhiên tỉnh ngộ lại, hai con mắt tỏa sáng lấp lánh, từ sau lưng ghế một phen đào tôi lên, vui mừng hỏi: “Em đáp ứng rồi!”
Tôi cúi thấp đầu, gật đầu với hắn một cái, không nhịn được cười hì hì một tiếng, “Thái trợ lý, nếu không, anh bao em đi!”
Hắn vỗ đầu tôi, cười như không cười nhìn tôi: “Diệp Hồng Kỳ, sai rồi, là em bao anh mới đúng!”
A?
Tôi nhìn chằm chằm hắn, chẳng lẽ hắn muốn bỏ việc, chính thức làm tiểu bạch kiểm?
Hắn cười hì hì nhìn tôi, nói: “Tiền lương của anh phải để dành, để làm vốn lấy vợ, tiền của em mới là tiền để chúng ta tiêu, như vậy, không phải là em nuôi anh sao?”
Tôi nhất thời phản ứng không kịp, ngây ngốc gật đầu.
Hắn lại nói: “Nếu như em thuê phòng của anh, trả tiền phòng cho anh, em chính là Thượng Đế, khách thuê nhà của anh, anh có phải dựa vào tiền của em mà ăn cơm mua đồ không?”
Nói vậy, cũng không phải không có lý, tôi lại khờ dại gật đầu một cái.
“Thật ra thì, trừ bao nuôi anh, anh còn là chủ nợ lớn nhất của em!”
(
⊙
o
⊙
) hả! Tôi gãi gãi đầu, bắt đầu đầu váng mắt hoa.
Thái Kỳ rất nghiêm túc, tiếp tục cần cù hỏi tôi: “Em cứ nghĩ đi, em và Tô tổng ai nhiều tiền hơn?”
Tôi không chút do dự trả lời: “Tô tổng!”
“Aiz, anh bỏ qua bà ấy, toàn tâm toàn ý làm bạn trai em, có phải tổn thất rất lớn đúng không?”
Tôi nhún vai, rất chân thành vỗ vỗ bờ vai hắn.
“Mà những tổn thất về kinh tế này, thì phải tìm ngọn nguồn của nó đúng không, mà ngọn nguồn của nó chính là em, Diệp Hồng Kỳ, tất cả đều bởi vì em, anh mới tổn thất số tài vật này!”
Tôi gật đầu một cái.
“Cho nên, em phải gánh lấy món nợ khổng lồ này!”
“À!” Tôi choáng váng đáp ứng hắn.
Hắn cười hì hì ôm tôi xoay một vòng, chỉ vào cái bát trống không trên bàn, nói: “Đi đi, bây giờ bắt đầu trả nợ, tự nấu mì ăn đi, nhân tiện rửa luôn cái bát trên bàn!”
A? Còn ăn nữa, tôi nhìn cái bát trên bàn, lắc đầu một cái, thành thật trả lời hắn: “Em không ăn đâu, Thái Kỳ, lúc mộng du buổi đêm, đã ăn no rồi!”
Hắn trợn mắt nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên ôm bụng cười to: “Aiz, Diệp Hồng Kỳ, em nghe tiếng bụng em kêu gào kìa!”
Ục ục ục ục….
Tôi rơi lệ, quay mặt đi, yên lặng cào ghế sa lon.
“Diệp Hồng Kỳ, anh lừa em chơi ấy mà, bát mì kia là lúc sáng, anh đói nên tự nấu ăn!” Hắn tiếp tục cười to.
Khốn nạn, tôi vẫn còn đang tưởng mình là bệnh nhân mắc chứng mộng du mà thấp thỏm từ nãy đến giờ.
Tôi thực sự nổi giận rồi đấy!
“Thái trợ lý!”
“Aiz….” Hắn vừa quay đầu lại, bị tôi dùng gối ôm đè xuống, vùng vằng quẫy tay kêu to: “Diệp Hồng Kỳ, em mưu sát Nhị gia nhà mình!”
Tôi nhổ!
Tôi giơ chân đạp lên bụng hắn một cước, bạo rống: “Thái Kỳ, ông đây không bao Nhị gia!”
Đôi mắt hoa đào của hắn nhìn chằm chằm tôi, đảo qua đảo lại, cười hì hì hỏi tôi: “Vậy em bao cái gì?”
Tôi gãi gãi đầu, liếc hắn một cái, nói: “Bao nuôi Thái ba ba!”