Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 43



Sáng sớm lúc đi làm, bộ nhận được thông báo, lần này Thiên Duyệt sẽ cử mười người mới đến MCU thành phố S để bồi dưỡng nghiệp vụ.

Công ty MCU là một tập đoàn đa quốc gia khổng lồ, cũng là đầu rồng lão Đại trong nghành, trên căn bản chính là tập đoàn cho dù là người phàm cũng đều ngưỡng mộ.

Cũng giống như tôi vậy, cho tới bây giờ chưa từng có hy vọng xa vời được đến đó bồi dưỡng.

“Diêp Hồng Kỳ, cô không muốn tiến bộ hơn sao?” Lúc Tô tổng gọi tôi đến phòng làm việc, tôi sợ hết hồn, quay mặt ra phía ngoài cửa, Thái Kỳ đang đứng đó.

Tôi biết Tô tổng muốn tách tôi ra khỏi tên tiểu bạch kiểm này. Chúng tôi chính là mệnh làm tình địch mà… Tôi yên lặng rối rắm.

Lại trù trừ một chút, hỏi: “Tại sao lại cho tôi cơ hội này? Tôi cũng không phải người ưu tú nhất.”

Tô tổng khẽ mỉm cười, liếc mắt ra ngoài cửa, trả lời tôi: “Thái trợ lý đề cử cô.”

Tôi vội vàng cúi đầu, che giấu nụ cười của mình. Tôi sợ tôi quá kiêu ngạo, khiến cho Tô tổng tình trường thất ý bùng nổ, đứng lên quất tôi thì chết.

“Thái Kỳ nói với tôi, có lẽ bên trong tập đoàn này, có ngàn vạn người có năng lực tốt, Diệp Hồng Kỳ chỉ có thể coi như là một trong số những nhân viên tích cực, cực kỳ bình thường, nhưng mà… cô ấy có tinh thần cầu tiến, tôi nghe cô ấy nói với tôi, muốn có một công việc để dốc hết sức mình, có một công nhân viên có ý nguyện như vậy, không phải tập đoàn nào cũng có.”

Tôi sững sờ một chút, đột nhiên cảm thấy rất chạnh lòng. Mỗi một câu tôi nói, hắn đều nghe rõ ràng, mỗi một chuyện tôi làm, hắn mặc dù miệng thì cay nghiệt với tôi, nhưng cũng đều bao dung.

Tôi đã từng xử sự giống như một thằng con trai, dùng những hành động động kinh để ngụy trang đi vết thương lòng của mình, tôi rõ ràng đã kiên định kiên định nói với mọi người, tôi không quan tâm đến những đau đớn kia, chỉ có khi Thái Kỳ đứng trước mặt tôi, tôi mới không cần phải đối mặt với dĩ vãng, chỉ có ở trước mặt hắn, tôi mới giống một nàng công chúa chân chính.

Tôi nghĩ, chỉ có hoàng tử thực sự mới có thể ở trong hàng tỉ cô gái, tìm được công chúa đậu phụ của mình. Thái Kỳ tìm được tôi, hơn nữa thật sự coi tôi là công chúa của mình.

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc.

“Những người khác, đều là công nhân viên đã thực tập được một năm ở công ty, cô đi theo bọn họ, phải cố gắng học tập tử tế!”

Tôi cười ngớ ngẩn từ trong ra ngoài, nhìn thấy Thái Kỳ nhướn mày nhìn tôi, “Diệp Hồng Kỳ, nếu em đi học bổ túc, chúng ta sẽ không gặp nhau trong gần ba tháng đấy!”

Hắn hung tợn đè trên lưng tôi, cáu: “Em là cái đồ vô tình vô nghĩa, anh đây thực bi thương, mà em sao lại cười đến vui vẻ như vậy hả!”

Tôi vung một quyền đánh vào bụng hắn, hắn thoáng dựng thẳng thắt lưng, gào khóc: “Em thật thô lỗ!”

“Thái Kỳ, MCU có lớn không vậy?” Tôi đột nhiên ao ước đến MCU, nơi đó vốn là nơi tôi ngưỡng mộ, đột nhiên có cơ hội đến đó bồi dưỡng, cảm giác như bánh thịt rơi xuống từ trên trời.

Thái Kỳ xoa xoa bụng, liếc tôi một cái: “Vâng vâng vâng, giấy vệ sinh ở chỗ đó tốt hơn chỗ này nhiều! Còn in màu nhá!”

…. Như vậy thì làm sao mà lau sạch PP* được!

*PP = mông (từ mạng)

“Bên trong tòa nhà đó đều là màu xám tro, khiến cho người ta rất bị áp bức!” Hắn vỗ vỗ bả vai của tôi: “Chỗ kia, ai cũng làm việc giống như liều cái mạng già, chẳng thú vị tí nào!”

Tôi lại quay qua hỏi: “MCU có kim quy không?”

Thái Kỳ ngẩn người, sau đó chau mày, cười như không cười nhìn tôi: “Ngại quá, nếu như hai vị Đại tiểu thư của MCU là bách hợp*, may ra em còn có cơ hội!”

*bách hợp = lessbian

Aiz, tôi lập tức mất hết hứng thú.

Thái Kỳ chắp tay sau lưng, đi được mấy bước, lại trầm tư quay đầu lại, hỏi tôi: “Bên trong MCU nếu quả thực có một vị tiểu kim quy, nhiều tiền đa tình, em có thực sự dính vào làm mợ hai không?”

Tôi cười to, bổ nhào qua, ghé lên lưng hắn: “Thật xin lỗi, đồng chí Thái Kỳ, em nói thật nhé, em hận giàu, tiền nhiều quá, em sợ giữa đường em sẽ chuồn mất!”



(

╯▽╰

)



, nếu thực sự có một kẻ nhiều tiền đứng ở đây, tôi mới không cần anh ta, có tiền sẽ không coi trọng một đứa như tôi.

Thái Kỳ lại không cười cùng tôi, lần đầu tiên mặt đầy nghiêm túc rơi vào trầm tư.

Cho đến tận cửa phòng họp, hắn cũng không nói thêm một câu.

Lúc đẩy cửa phòng họp ra, hắn quay đầu sang, nhìn tôi sáng lạn như ngọc cười một tiếng: “Hồng Kỳ, em phải bỏ thái độ hận giàu của em đi, nói không chừng sau này anh chính là Lý Gia Thành thứ hai*!”

* Lý Gia Thành: Tỉ phú người Triều Châu, Trung Quốc. Tuy là một trong những người giàu nhất thế giới nhưng ông có phong cách sổng rất giản dị.

Phì, mặc dù tôi biết từ tiểu bạch kiểm biến thành giai cấp vô sản sẽ phải tốn sức, nhưng mà nếu nằm mơ, bây giờ vẫn còn quá sớm.

Tôi vừa mới ngồi xuống, Ninh Mặc liền quay đầu nhìn tôi, hỏi: “Hôm qua, cô ở chỗ anh ta?”

Tôi nhe răng cười với hắn, hỏi một đằng đáp một nẻo: “Ninh Mặc, chúc mừng tôi đi, hôm qua Thái Kỳ thổ lộ với tôi!”

Hắn ngẩn người, từ từ rũ lông mi xuống, che khuất con ngươi của mình, lại mở mắt ra, nhìn tôi lộ ra một nụ cười: “Hồng Kỳ, xin chào, tôi là Ninh Mặc!” Hắn vươn tay ra bắt tay tôi.

Tôi mặc cho hắn bắt mà chẳng hiểu làm sao.

“Tôi hy vọng, có thể quen biết cô lại từ đầu!”

Tôi rối rắm để hắn bắt tay, cực buồn bực nhìn hắn: “Ninh Mặc, anh bị động kinh à?”

Đầu ngón tay hắn cứng đờ, chậm rãi rụt về, cười khổ: “Vẫn không thể sao?”

Bệnh thần kinh, anh tưở

ng anh đang quay phim Đài Loan sao? Tôi trừng hắn một cái, vỗ vỗ vai hắn: “Chúng ta có bốn năm tình hữu nghị bạn học, chẳng lẽ anh muốn để tôi tính lại từ đầu?”

Hắn mất mát nhìn tôi, nói: “Không thể bắt đầu lại một lần nữa sao?”

“Bắt đầu làm đồng nghiệp đây, giống nhau mà!” Tôi vỗ vỗ hắn, nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, bởi vì cuộc họp sắp bắt đầu.

Hắn nhìn tôi, hơi có chút nôn nóng, quay mặt đi.

Bắt đầu cuộc họp, là báo cáo số liệu các hạng mục.

Tôi ngồi ở hàng sau, cúi đầu so sánh tài liệu, chân mày Thái Kỳ càng nhíu càng sâu, “Hồng Kỳ, hình như không đúng!” Hắn lặng lẽ cúi qua chỉ vào một hàng số liệu.

Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy Ninh Mặc gõ bàn một cái, nói: “Chờ một chút!”

Quả nhiên là làm sai số liệu, kiểu này, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công trình. Phụ trách phần này chính là nhu nhược huynh, phát hiện sai lầm, cả người đều ủ rũ.

Miệng run run phân bua: “Tôi là người cuối cùng thẩm duyệt, trước đó….”

Ninh Mặc lạnh lùng nhìn anh ta, quay mặt lại nói với Tô tổng: “Nhân viên như vậy, nếu ở Tường Thực chúng tôi, tôi sẽ không giữ lại.”

A? Thật nghiêm túc!

Vị nhu nhược huynh kia lập tức liền luống cuống: “Phần số liệu này đều là do một mình tôi phụ trách, nếu không có tôi, nếu thay người, sẽ mất rất nhiều thời gian!”

Ninh Mặc cười lạnh, hỏi: “Bây giờ vẫn là anh một mình phụ trách sao?”

Sắc mặt của Tô tổng cũng không khá lắm, chỉ vào anh ta, hỏi Ninh Mặc: “Dựa theo quy định bên cậu, thì xử lý thế nào?”

Ninh Mặc lúc nào cũng kiêu ngạo lạnh lùng, trước kia ở trong hội học sinh của trường, người khác chỉ làm sai một chuyện nhỏ thôi hắn cũng không chấp nhận, y theo kinh nghiệm dĩ vãng của tôi, chức vị của nhu nhược huynh đoán chừng là không giữ được rồi.

Thái Kỳ lắc đầu một cái, dùng bút ký tên gõ gõ lên sách.

Ninh Mặc gõ laptop, nhàn nhạt trả lời Tô tổng: “Công ty là một bộ máy lớn, tất cả mọi con ốc đều phải ở vị trí vận hành của mình, nhưng mà, ốc vít chẳng phải là vật hiếm hoi gì, thiếu đi một con, rất nhanh sẽ có con thứ hai bù lại!”

Tô tổng lập tức hiểu rõ, gật đầu một cái, nói với nhu nhược huynh: “Tiểu Tống, cậu đễn chỗ Giang Khương, xử lý cho tốt việc bàn giao công việc !”

Ngụ ý, phần công việc này của nhu nhược huynh, đã đến điểm dừng.

Tổng Từ hít sâu một hơi, cầm lấy tập tài liệu, ngơ ngác như tượng gỗ đứng một chỗ hồi lâu, sau đó giống như một tên u linh, từ cửa phòng họp, lảo đảo đi ra ngoài.

“Xì, quá khoa trương rồi!” Thái Kỳ cười lạnh một tiếng, quay mặt lại nhìn tôi, “Cho dù có sai sót, cũng nên kiểm tra lại, sao lại xử lý dứt khoát như vậy được?”

Tôi á khẩu không trả lời được, Thái Kỳ căm phẫn một hồi, khép laptop lại, định nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Hội nghị vẫn tiếp tục đến một giờ chiều.

Mới bước ra khỏi cửa phòng họp, tôi đã thấy nhu nhược huynh mặt mũi ướt nhèm, ôm túi của mình, thấy Ninh Mặc liền xông tới: “Ninh tiểu tổng, cho dù số liệu của tôi có sai đi chăng nữa, anh lấy lập trường gì mà khiến Tô tổng khai trừ tôi!”

Ninh Mặc lạnh như băng nhìn anh ta, vẻ mặt ngạo mạn, ngay cả nụ cười giả tạo bình thường dùng để che giấu cũng không thấy: “Vốn đúng là không đề cập đến chuyện khai trừ anh, nhưng mà, anh biết sai lầm của mình sao?”

Nhu nhược huynh cả người run rẩy, rất nghẹn uất nhìn hắn.

“Đây là bài học đầu tiên cho anh, bất cứ vấn đề gì xảy ra, trước phải tự mình kiểm điểm, sau đó mới nói đến giải quyết, anh nên nghĩ, là phải làm sao để khiến cho tổn thất từ sai lầm của mình hạ đến mức thấp nhất, mà không phải là đem trách nhiệm đẩy cho người khác!”

Ninh Mặc dừng lại một chút, lại nói: “Không có công ty nào, mất đi một nhân viên thì sẽ đóng cửa cả, chuyện đầu tiên khi bước chân vào xã hội này, chính là hạ thấp tư thái của bản thân!”

Tôi và Thái Kỳ đứng phía sau nhu nhược huynh, Thái Kỳ bất đắc dĩ thở dài, nói với tôi: “Có lý, nhưng thái độ quá mạnh mẽ cứng rắn!”

Quả nhiên nhu nhược huynh không phục, xông tới kéo tay áo Ninh Mặc: “Cho dù lần này tôi có sai, tôi giờ đã thất nghiệp, còn phải trả tiền mua nhà, cuối tuần còn phải đi gặp người nhà của bạn gái, thất nghiệp bây giờ, tất cả đều xong rồi!”

Ninh Mặc lạnh như băng kéo tay áo của anh ta, chỉ vào bóng lưng Tô tổng, mỉm cười: “Xin lỗi, anh nên đi cầu xin lão tổng công ty các anh mới đúng!”

“Cầm thú!” Tôi và Thái Kỳ đồng nghiệp quay người, gằn giọng mắng một câu.

Hắn rõ ràng có thể nói giúp mấy câu, lại kiên quyết cự tuyệt như vậy. Thái Kỳ nghĩ nghĩ một chút, vỗ vỗ vai tôi, nói: “Em tự đến nhà ăn đi, anh đi trao đổi trao đổi với Tô tổng một chút!”

Hắn lầm bầm lầu bầu thở dài, nói: “Bây giờ, tìm việc đâu có dễ!”

Tôi khoát tay, nói: “Đi đi, Thái trợ lý, hàn huyên tử tế một chút!” Đúng là, trong xã hội này, tìm được một công việc tốt, thực không dễ dàng.

Huống chi, người nước này thích đem tất cả móc nối với công việc, mất đi phần công việc này, có lẽ cuộc sống của nhu nhược huynh sẽ sụp đổ.

Tôi theo Ninh Mặc xuống thang máy, vừa mới đi qua một khúc ngoặt, lập tức không thắng được chân, trực tiếp nhảy qua cái chân dài của Ninh Mặc.

Ninh tiểu tổng không hiểu là bị đứt cái dây thần kinh nào, nghiêng người dựa vào chỗ ngoặt giữa thang máy và thang bộ, một chân duỗi ra, giả bộ ngầu.

Tôi bị hắn làm cho sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại, giận dữ: “Ninh tiểu tổng, anh đây là ý gì, muốn làm tôi té sao?”

Hắn vội vã rụt chân lại, tôi thấy Lý kế toán cách đó không xa đang dùng ánh mắt tán dương nhìn tôi, bộ dáng căm phẫn ngút trời.

Đoán chừng tiếng vang thật lớn trước mặt chính là tiếng của Lý kế toán.

“Hồng Kỳ, cùng nhau ăn cơm đi!” Ninh Mặc cười dịu dàng vô cùng nhìn tôi, đưa tay cầm lấy túi xách trong tay tôi. Tôi bị hắn dọa cho sợ luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.