Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 52



Tôi có chút để bụng.

“Được rồi, vậy mau ăn bánh kem đi!” Tôi rất tích cực nhắc nhở Ninh Mặc.

Ninh Mặc sững sờ một chút, dáng dấp có chút không biết làm sao: “Nhưng mà Hồng Kỳ, trước không phải nên uống chút rượu, nói chuyện phiếm sao?”

Nào có nhiều bước như vậy chứ, tôi lập tức nhảy dựng lên, vỗ tay với hắn: “Ninh Mặc, mau, ước đi, tôi hát chúc mừng sinh nhật cho anh!”

Thật ra thì tôi đang sốt ruột muốn về nhà, tôi muốn xem Thái Kỳ giờ đang làm gì.

Ninh Mặc có chút không vui, cũng không nói gì nữa, đứng lên ra dấu, lập tức có người đẩy chiếc bánh kem ba tầng đi ra từ trong bóng tối, trên bánh lung linh đầy ánh nến.

Ánh mắt Ninh Mặc lấp lánh nhìn tôi, đột nhiên đưa tay kéo lấy tay tôi, hòa nhã nói: “Hồng Kỳ, cùng tôi thổi nến nhé!”

Tôi a một tiếng rụt tay về, lại cảm thấy mình phản ứng quá độ, có chút lúng túng: “Chính anh thổi đi, tôi sợ tôi mà thổi lại bắn cả nước miếng vào, người khác không ăn được!”

Ninh Mặc cũng không kiên quyết, chậm rãi nhắm mắt lại, ước nguyện, sau đó cúi người xuống thổi tắt nến.

Ninh Mặc cắt một miếng bánh nhỏ, đưa tới chỗ tôi.

Tôi nhận lấy, ăn như hổ đói.

Qua một lúc lâu, vừa ngẩng đầu, một miếng bánh kem thiếu chút nữa nghẹn ở yết hầu, bởi vì tôi thấy Ninh Mặc đang thâm tình chân thành mỉm cười nhìn tôi, vẻ mặt kia có thể gọi là nhu tình vạn trượng.

“Ninh Mặc, anh không đói bụng à! Cùng nhau ăn đi!”

Tôi bị hắn nhìn cho lúng túng, ý bảo hắn cùng nhau ăn.

Ninh Mặc nhìn tôi cười, hỏi: “Hồng Kỳ, em không hỏi tôi vừa ước gì sao? Trước kia em đều đuổi theo hỏi!”

Khụ, tôi cuối cùng cũng nghẹn.

Nước mắt rưng rưng nhìn hắn, biết nghe lời phải hỏi: “Ninh Mặc, năm nay anh ước gì vậy?”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, như có lực xuyên thấu vậy, lưu chuyển nhu tình, đức hạnh giống như bị táo bón vậy, khiến tôi bị nướng cho ngoài khét trong sống, hắn cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng: “Tôi cầu nguyện thời gian có thể trở lại, đảo ngược thời gian, có thể cứu vãn một số chuyện!”

Tôi cười to, rất anh em chụp lấy vai hắn: “Ninh Mặc, anh đúng là rất lãng mạn kiểu trai trẻ, còn muốn xuyên qua cơ đấy!”

Ninh Mặc từ lúc nói mấy lời đó xong vẫn quan sát vẻ mặt của tôi, thấy tôi phản ứng như vậy, sững sờ một chút, đột nhiên trở nên ảm đạm: “Hồng Kỳ, tôi không thể quên em được!”

Sặc… Lần này miếng bánh bị nghẹn trong cổ họng cuối cùng cũng bị kinh sợ trôi xuống.

Tôi đột nhiên đứng phắt dậy, cười to: “Ninh Mặc, tôi đột nhiên nhớ ra có việc gấp!”

Ninh Mặc giương mắt nhìn tôi một cái, dáng vẻ như đã liệu trước: “Em tới sinh nhật Thái Kỳ đúng không, tôi cho là em sẽ ở bên tối cả tối!”

Tôi lập tức co quắp, bổ nhào qua túm lấy áo Ninh Mặc hỏi: “Hôm nay là sinh nhật Thái Kỳ sao?”

OMG, tôi không biết mà!

Dáng vẻ Ninh Mặc rất kinh ngạc, nhìn có chút hả hê: “Em không biết hôm nay là sinh nhật Thái Kỳ? Tôi cứ tưởng là em cũng chuyên tâm với anh ta như với tôi chứ!”

Tôi không kịp cải chính lại quan niệm lệch lạc của hắn nữa, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, vừa bắt đầu bấm điện thoại của Thái Kỳ.

Di động hắn đã sớm tắt máy, lần nào gọi cũng là: Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy, xin gọi lại sau… lặp đi lặp lại như vậy, tiếng bíp bíp khiến cho lòng tôi nóng như lửa đốt.

“Hồng Kỳ, tôi đưa em về!” Ninh Mặc bước lại gần.

Tôi bị hắn léo nhéo nổi cơn thình nộ, thoắt cái ấn lấy đầu hắn, khiến cho bơ trét đầy lên mặt hắn, vừa giận dữ vừa kêu to: “Ninh Mặc, sinh nhật vui vẻ, tôi không hầu anh nữa, còn nữa, Ninh Mặc, tôi không thích mấy trò mập mờ vớ vẩn kia, tôi nói không thích chính là không thích! Giải thích lần cuối cùng rồi đấy!”

Lúc nói chuyện, tôi đã xông ra ngoài.

Chuông gió trên cửa kính nhà hàng bị tôi làm cho kêu lên leng keng.

Tôi vừa đi đường vừa khoác áo, một giây cũng không bỏ lỡ, bắt xe nhanh chóng chạy đến nhà hàng đã hẹn hôm trước, đèn nê ông ven đường lóe lên, làm nổi bật lên màn mưa lác đác, có vẻ đặc biệt hiu quạnh.

Tôi túm chặt quần áo, song vừa nghĩ đến Thái Kỳ, đáy lòng vẫn không nhịn được dâng lên một luồng ấm áp.

Xe chạy không tính là nhanh, chầm chậm ngừng lại, lúc tôi đến nơi, trong nhà hàng đã qua lúc cao điểm, trong đại sảnh chỉ còn thưa thớt lại mấy người.

Sau đó tôi nhìn thấy Thái Kỳ.

Hắn có vẻ rất suy sụp, dáng dấp có chút nản lòng, đáng thương nằm trên bàn, nhìn chiếc bánh kem đặt trên đó, đối diện với hắn, là mỹ nữ nổi tiếng của Thiên Duyệt, Điền Điềm, cô ta đang nghiêng người vươn tay vắt ngang qua nửa cái bàn mềm giọng nhỏ nhẹ an ủi Thái Kỳ.

Móng tay nhuộm màu đỏ, tôn lên làn da trắng nõn, nhưng mà, ai tới nói cho tôi biết, cái tay kia sao lại dừng trên tóc Thái Kỳ.

Vuốt ve qua lại, ngón tay cũng luồn vào tóc hắn, cực kỳ giống hành động giữa tình nhân.

Tôi đột nhiên có một loại cảm giác bị OUT.

Diệp Hồng Kỳ, mày là đồ thất bại! Trong lòng tôi yên lặng nghĩ, cho tới giờ đều vậy, chuyện Ninh Mặc là như thế, bây giờ ngay cả bên Thái Kỳ cũng hỏng bét.

Mỗi một lần tôi muốn yêu, đều sẽ kèm theo những đau đớn dữ dội.

Tôi cho rằng lần này cũng sẽ giống như dĩ vãng, song, tôi lại kinh ngạc phát hiện ra, đau đớn lúc này, còn hơn tất cả trong dĩ vãng, đây là loại đau đớn sau khi thất vọng đến cực điểm, lại không cách nào nói ra được.

Tứ chi bách hải, truyền khắp mọi nơi.

“Thái Kỳ!!” Tôi đứng ở cửa đại sảnh rống to, mọi người ở trong đại sảnh đều sững người, quay mặt lại nhìn tôi, bao gồm cả Thái Kỳ, hắn lập tức thẳng người dậy, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ.

“Anh giấu tôi bắt cá hai tay!” Nước mắt tôi rơi như mưa, chậm chậm lê tới, rất muốn cho hắn một cái bạt tai.

Nhưng mà lúc đứng trước mặt hắn, tôi đột nhiên không còn chút khí lực, bởi vì tiểu tam chen ngang kia, chân chính cười nheo mắt nhìn tôi, hai tay chống cằm, xinh đẹp không nói thành lời.

Tôi lại bắt đầu tự ti.

Thế giới này thực xấu xa, mỹ nhân quá nhiều, người có tiền quá nhiều, cho đến cuối cùng, đông đảo quần chúng dân thường cũng chỉ có chút tự ti này làm ưu thế.

“Hồng Kỳ, em tới rồi!” Thái Kỳ đứng dậy, muốn kéo tôi.

Tôi đột nhiên nhụt chí, cảm thấy có tranh giành cũng chẳng còn ý nghĩa.

“Thái Kỳ, sinh nhật vui vẻ!” Tôi nghẹn họng, mạnh mẽ lau nước mắt, vừa lau vừa móc trong túi ra một trăm đồng, bộp một cái đập vào tay hắn.

“Tôi đi đây! Tạm biệt!” Biến luôn Thái Kỳ, biến luôn cả MCU đi, tôi không quan tâm nữa.

Tôi lau nước mắt, lại đi ra ngoài cửa.

“Diệp Hồng Kỳ, em đứng lại đó cho anh!” Mặt Thái Kỳ cũng tức đến tái mét. tay run run cầm một trăm đồng rống giận: “Thái độ của em kiều gì vậy, đây là thành ý của em sao?”

Một tên đê tiện bắt cá hai tay, còn cần thành ý?!

Tôi nổi giận, một lần nữa khôi phục lại ý chí chiến đấu, lại quay lại, cầm rượu nho trước mặt bọn họ lên, SPA từ đầu đến chân cho hắn.

Sau đó rất bình tĩnh hát cho hắn: Chúc bạn sinh nhật vui vẻ….

Thái Kỳ giận đến cả người phát run, chỉ vào tôi, một câu cũng không nói ra được.

“Ha ha ha ha, Thái Kỳ, trông cậu ngu quá!” Điền Điềm cười ngọt ngào ngã trái ngã phải, chỉ vào Thái Kỳ sung sướng cười, tôi liếc cô ta một cái, đột nhiên nhìn thấy trên cổ tay Thái Kỳ vẫn còn đeo chiếc đồng hồ vỉa hè tôi mua cho hắn.

Nhất thời lửa giận càng lớn, nhanh chóng xông tới, lấy tư thái của chó điên, mạnh mẽ giật lấy cái đồng hồ đeo tay kia từ trên tay hắn, giơ lên đập xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.