Dưới triều, các Quan Đại thần bàn luận xôn xao vừa đủ cho nhau nghe.
– Lời Hoàng thượng vừa nói là sự thật sao?
– Gần đây Hoàng thường luôn lo buồn là vì chuyện này ư?
– Sao vua Xê Rê lại muốn khai chiến? Không phải đôi bên hòa hảo cùng phát triển sao?
– …
Nhiều câu hỏi đặt ra nhưng không người nào đứng ra giúp Hoàng thượng phân ưu.
Thấy vậy, Tướng quân Nali bước ra bẩm báo.
– Bẩm Hoàng thượng, nếu chiến đấu trực diện e rằng quân chúng ta rất nhanh bị tiêu diệt… triển khai phương án tập kích thì miễn cưỡng một chút… nhưng cũng không chống đỡ lâu được.
Từ xưa đến nay, Xứ Hati yêu chuộng hòa bình, không chú trọng luyện binh nên quân đội rất yếu.
Đế chế Hi Mê bỗng nhiên khiêu chiến khiến họ thật sự bất đắc dĩ.
Nắm chắc sẽ thua nhưng mọi người đều đồng lòng nhất trí cùng chiến đấu đến phút cuối, dù phải hy sinh bản thân mình.
Tại Hoàng cung Xi Li Mê.
Vua Xê Rê rất tức giận vì vua Naori dám xem thường mệnh lệnh của hắn.
Hắn giận giữ nói với Quan cận thần.
– Khanh xem, thái độ của tên Naori là thế nào? Hắn xem thường ta đúng không?
– À Thần…
– Hừm! hắn nghĩ rằng ta không dám đem quân chinh phạt Xứ sở nhỏ bé đó sao? Ta phái một vạn binh san bằng Xứ đó, xem chúng còn dám xem thường ta không.
Quan cận thần thấy Hoàng thượng đang hừng hực sức chiến đấu, ông hùa theo hắn.
– Đúng vậy, Hoàng thượng phải cho họ biết uy nghiêm của người.
Theo ý thần, người chỉ cần phái tướng quân Napin dẫn sáu trăm quân là đủ san bằng Xứ sở đó rồi.
– Tốt, ta giao việc này cho khanh lo liệu.
– Thần tuân lệnh.
———– ————-
Tại xứ Hati.
Biên cương liên tục đưa tin dữ trở về, tình hình rất khẩn cấp.
Tại đại điện.
Trông vua Naori lúc này rất mệt mỏi, đôi mắt đỏ gầu đầy tơ máu vì hơn một tuần nay không chợp mắt được.
Mặc dù biết kết quả là không thể nhưng mọi người đều ôm hy vọng có kỳ tích xảy ra.
Gần đây vua hầu như không có thời gian nghỉ ngơi tốt, Hoàng hậu lo lắng vua sẽ ngục ngã trước khi có kết quả từ cuộc chiến.
Nàng phân phó cung nhân chưng cất thủy tổ yến cho Hoàng thượng bổ sung sức khỏe.
Một lúc sau cung nữ báo tổ yến chưng xong, nàng gật đầu bảo họ cầm theo mình đi gặp Hoàng thượng.
Thư phòng Hoàng gia Rô Mi.
Xixi cho cung nhân lui, nàng cầm hộp đựng chén yến chưng vào bên trong.
Không thấy Hoàng thượng ở đây, đặt hộp tổ yến trên bàn nàng ngồi đợi người trở lại.
Ngồi ngẩn ngơ một lúc, thấy trên bàn khá bừa bộn, mỉm nụ cười nhẹ nàng tiến lại sắp xếp gọn gàng.
Vô tình bức tín thư rơi ra đập vào mắt, hiếu kỳ nàng mở xem thì biết được đây là tín thư từ Hi Mê gửi từ một tháng trước đó.
Đọc qua nội dung thư tín, nàng hiểu nguyên nhân sâu xa dẫn đến cuộc chiến này.
Nước mắt chực tuôn, tâm nhói đau, nàng tự hỏi “Ta phải làm sao đây? Cuộc chiến này do ta mới xảy ra.
Ta là tội nhân đáng chết… Ta nên làm theo yêu cầu của vua Xê Rê thì Hoàng thượng không phải khổ sở, thần dân ta không cửa nát nhà tan? Ta phải làm sao đây?”
Thừa tướng cùng Hoàng thượng bước vào thư phòng.
Thấy Hoàng hậu đương ở đây, Thừa tướng hành lễ cùng Hoàng hậu rồi nhanh lui.
Đang buồn đau chưa biết phải làm sao, Hoàng thượng trở lại bất ngờ nàng vội xoay mặt lau nước mắt.
Nàng không muốn chàng bận tâm về mình nhưng Vua Naori vẫn tinh ý nhận ra, trong đôi mắt xinh đẹp hồng như vừa mới khóc.
Chàng nhẹ nhàng hỏi.
– Nàng khó chịu chỗ nào ư?
Ngước nhìn gương mặt mệt mỏi của chàng, nàng lắc đầu rồi lao vào lòng chàng bật khóc.
Thê tử bỗng khóc thảm thương, mà tâm tình mình lúc này không khá là mấy, chàng không biết an ủi nàng thế nào, chỉ có thể im lặng vỗ về nàng, cho nàng mượn bờ vai mình phá tiết sầu muộn.
Khóc một hồi tâm tình dần bình lặng, nàng tự trách bản thân.
– Thần thiếp đã biết… mọi chuyện đều do thần thiếp cả…
Vua Naori sững sờ, nâng cằm nàng đối mắt hỏi.
– Nàng biết gì? Cái gì tại nàng?
Nàng chìa thư tín mình đọc trộm, ánh mắt u sầu.
Thê tử tự trách, vua Naori sửng sốt, gắng gượn hơn tháng qua liền sụp đổ, nước mắt tuôn như mưa.
– Không! Là ta có lỗi mới đúng, ta không bảo vệ được nàng.
Nếu ta không bảo vệ được thê tử của mình thì sao bảo vệ được Xứ sở này chứ? Là ta quá vô dụng.
Hai người ôm nhau tiếp tục khóc, nước mắt cuốn theo muộn phiền, khó chịu trong lòng.
Ngồi lại bình tĩnh cùng nói chuyện, nàng ngỏ ý muốn sang Hi Mê theo yêu cầu trong tín thư mà vua Xê Rê muốn… xem như nàng đã chết từ đây.
Xứ sở này không thể bị phá hủy bởi vì ích kỷ của nàng, chàng phải tiếp tục sống mà bảo vệ đất tổ của hai người.
Nghe nàng nói mà tâm thật đau.
Tại sao phải hy sinh nàng? Nhất quyết không thể.
Nàng cương quyết không thỏa hiệp.
Chàng không chấp nhận thì nàng liền chết trước mặt chàng.
Nàng chỉ muốn trước khi chết mình làm được điều gì đó cho Xứ sở mà thôi.
Chàng chịu thua.
Trái tim chàng rỉ máu.
– Xixi! Hẹn kiếp sau, ta tạ lỗi với nàng…
Trước ngày lên đường, nàng muốn chàng đặt tên hài nhi chưa chào đời của họ.
Nghĩ đến hài nhi chưa kịp chào đời, chàng khó khăn mở lời.
– Naoxi!
Hài tử gọi là Naoxi, nam hài cũng vậy mà nữ hài cũng thế.
Chàng đưa nàng hai bảo vật, một Bảo Kiếm nạm hồng ngọc ở chuôi và một Chuỗi hồng ngọc quý giá.
Nam hài cho thanh bảo kiếm, nữ hài cho Chuỗi vòng ngọc.
Dù không biết ngày mai thế nào? Hài nhi bình an ra đời hay không? Chàng không biết…
————————
Tại xứ Hi Mê, hai mươi năm sau.
Trên thảo nguyên lộng gió, một tiểu thư xinh đẹp, nụ cười tỏa sáng lấp lánh dưới ánh dương.
Nàng cưỡi trên lưng bạch mã lao đi vun vút, tiếng nói réo rắt hòa cùng gió.
– Ra Kê ca ca nhanh lên, huynh còn chậm chạp là muội hồi cung trước đó.
Ra Kê cười sủng nịnh, phi hắc mã đuổi theo nàng.
Họ lướt qua đám cừu đang miên man gặm cỏ, bỏ lại sau lưng làng mạc êm đềm.
Họ cùng hướng về Hoàng cung Xi Li Mê.
Hoàng cung Xi Li Mê.
Tiểu thư khi nãy cùng ca ca mình về đến cung, chia tay ca, nàng vội về tẩm cung thay y phục.
Nữ tỳ giúp nàng vấn tóc, nàng hỏi.
– Phụ vương đang ở đâu ngươi biết không?
Biết công chúa mỗi lần về tới đều sẽ tìm Hoàng thượng trước nên Goanmi nhanh miệng đáp.
– Hồi công chúa, Hoàng thượng đang ở thư phòng.
– Ừm, ta biết rồi… còn lại để ta tự làm, ngươi lui được rồi.
Goanmi lui, nhìn bản thân trong gương đồng không có gì thất thố nàng mỉm cười ra khỏi phòng “Lâu rồi ca ca mới về, phải bắt ca ấy cùng gặp phụ vương mới được”.
Nghĩ vậy nàng liền đi kiếm đại ca Ra Kê, nàng biết ca lúc này đang ở đâu nên đi thẳng đến đó.
Nhìn ca nhàn nhã uống trà, đọc sách trong đình bên hồ, nàng chạy nhanh qua cầu gọi lớn.
– Ca ca…
Ra kê nhìn muội đi đứng không giữ hình tượng của một Công Chúa chàng nhíu mày trách mắng.
– Muội xem xem… thật khó coi nha!
Naoxi liếc xéo chàng tỏ ý kệ muội thì chàng chỉ biết lắc đầu thở dài.
– Muội tìm ca có việc gì?
– Huynh biết rồi còn hỏi?
Chàng im lặng, nàng tự rót ly nước, đưa lên miệng uống cạn một hơi.
– Huynh không tính qua gặp Phụ hoàng à?
– Muội đi đi! Ca không đi.
– Không được! Huynh đã về thì phải đến chào hỏi Phụ hoàng nếu không Phụ hoàng mắng huynh đấy.
– Ra kê cười buồn.
– Ca không đến Phụ hoàng sẽ vui hơn chứ?
Ra Kê đứng dậy muốn rời khỏi đình viện.
Naoxi chạy theo, nàng ôm cánh tay chàng lôi kéo.
– Huynh phải đi cùng muội.
Bị Hoàng muội thúc ép, chàng bất đắc dĩ cùng đi diện kiến Phụ hoàng.
Tại thư phòng vua Xê Rê.
Vua Xê Rê ngồi phê duyệt tấu chương, thời gian qua đã mài mòn bớt gai góc trên gương mặt lãnh khốc của ông.
Ông nhếch mày hỏi Quan cận thần.
– Công chúa về rồi?
– Vâng thưa hoàng thượng, chắc Công Chúa sắp đến thỉnh an Hoàng thượng.
Vua Xê Rê bật cười, nụ cười thật tâm quan tâm nhi nữ.
Ông biết Naoxi không phải nhi nữ của ông.
Chiếm được Xixi, ông hãnh diện vì mình là người chiến thắng nhưng ông đã lầm.
Nàng đối với ông rất lạnh nhạt, điều đó khiêu chiến lòng chinh phục trong ông, muốn nàng cam tâm tình nguyện phục vụ mình nên tỏ ra là người hào phóng, không ép buộc điều mà nàng không muốn.
Ông nhẫn nại đợi, luôn tìm nhiều cách khiến nàng vui vẻ nhưng nàng thờ ơ như không, biết nàng mang thai hơn bốn tháng, ông choáng váng.
Ông thua rồi, nhìn ánh mắt nàng đề phòng ông.
Sợ ông hại hài tử trong bụng nàng, ông cười tự giễu bản thân “Cớ sự này là do ai chứ?”
Dù thua cuộc nhưng ông không thừa nhận, ông vẫn đều đều nghỉ ngơi qua đêm tại các cung theo quy định Hoàng gia.
Thời gian nghỉ tại cung nàng nhiều hơn nên mọi người không nghi ngờ gì về hài tử này, họ nghĩ Công Chúa bị sinh non mà thôi.
Ngày nàng lâm bồn, ông kiếm cớ bận chính sự, không muốn chấp nhận sự thật nàng sinh hài tử cho kẻ khác.
Cung nhân báo nàng sinh khó, bị mất máu quá nhiều lúc ấy ông mới hoảng hốt truyền gọi ngự y.
Dù các ngự y cố gắng hết sức cũng không cứu được nàng, chút hơi tàn còn lại nàng cầu xin ông hãy chăm sóc Naoxi.
Nghe nàng đọc tên hài tử, ông không biết nên cười hay giận giữ.
Vì điều gì ông phải nuôi nó, nó không phải hài tử của ông, nó đáng ra phải chết mới đúng, tại sao người chết lại là nàng? Nàng thở hổn hển khó nhọc, đau lòng ông đồng ý cho có lệ “Được!” Nghe xong lời đó, nàng mỉm cười mãn nguyện lìa đời, lòng ông gào thét “Nàng chết…nàng bỏ lại ông, nàng cũng không cần hài tử của mình… ha ha…”
Tiếng hài tử khóc vang khắp phòng khiến ông rất phiền chỉ muốn nó câm nín mãi mãi.
Nhưng nhìn ánh mắt nó, thật quá giống! Đúng rất giống ánh mắt của nàng.
Ông không đành lòng.
Ông tự nhủ “Nó là nữ nhi của mình, đúng vậy! Ha ha…”.
– Phụ hoàng!
Tiếng nữ nhi gọi kéo ông về thực tại.
– Đã về rồi sao?
– Vâng thưa Phụ hoàng.
Naoxi được ông đặt cách không phải thông qua bẩm báo mới vào gặp ông.
Những kẻ khác, đều phải qua thông báo trước mới được vào diện kiến.
Naoxi chạy lại bên ông, ôm cánh tay ông ríu rít, nàng kể những việc nàng làm dạo chơi ngoài cung.
Nàng học nặn đất sét rất khá, sư phụ còn khen tay nghề tốt, đợi sư phụ xét duyệt Đạt nàng sẽ làm cái một cái tặng cho ông trước tiên…
Bỗng nhớ có ca ca cùng mình vào thăm Phụ Hoàng, nàng cười tinh nghịch.
– Nữ nhi quên mất, lần này đại ca Xê Ra Kê về với nhi nữ thưa Phụ hoàng..