Tình Yêu Của Kẻ Thực Dụng

Chương 52



Nửa đêm lúc Phí Nghê tỉnh lại thì đèn vẫn sáng. Cô phát hiện mình đang nằm trên giường Phương Mục Dương, quấn chăn của Phương Mục Dương, theo bản năng sờ lên miệng. Môi dưới của cô hơi đau, là loại đau khi bị cắn. Ngón tay cô trượt xuống cúc áo đầu tiên, áo sơmi của cô vẫn còn nguyên vẹn.

Phí Nghê mân mê đường viền trên cô áo, cô không thể nào không chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Đó là một chiếc nhẫn đính ngọc lục bảo, xung quanh còn nạm kim cương, khiến cho tay cô trông càng thon nhỏ.

Bên cạnh cô chẳng có ai, chỉ có một cái gối đầu để trống. Bởi vì đề phòng khách tới nên ban ngày họ thường để gối ở cạnh nhau.

Cô lại đưa mắt nhìn quanh một vòng, trông thấy Phương Mục Dương ngồi quay lưng về phía mình, có vẻ đang vẽ gì đó.

Lúc này Phí Nghê đang có khá nhiều thắc mắc, tại sao cô lại nằm trên giường của Phương Mục Dương, tại sao ngón tay cô lại đeo nhẫn? Cô chỉ nhớ Phương Mục Dương bóc vỏ cua cho cô, còn cô uống thêm hai ly rượu nữa.

Trước lúc đặt ra những câu hỏi này thì cô đã xốc chăn ngồi dậy trên giường, cúi xuống tìm dép của mình. Thực ra cô cũng mơ hồ biết chuyện gì đã xảy ra, đại khái là cô uống say, anh cũng không có cách nào đưa cô lên trên giường trên, chỉ đành nhường giường mình lại cho cô ngủ.

Phí Nghê cũng ít nhiều có chút ngượng ngùng, bởi vì cô say rượu nên Phương Mục Dương hiện tại vẫn chưa được ngủ, nếu anh ngủ trên giường cô thì cô cũng sẽ chẳng nói gì anh. Cô cảm thấy như lúc trước mình đã hiểu lầm Phương Mục Dương rồi, anh cũng không nguy hiểm như những gì cô tưởng tượng. Cô say rượu, anh chẳng những không thừa lúc cô không tỉnh táo mà máy mó gì đó, mà còn không nằm ngủ chung một giường với cô, thậm chí còn không lên cả giường trên ngủ chỉ vì cô chưa cho phép, thành ra đã trễ thế này rồi vẫn phải ngồi vẽ tranh. Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều cảm xúc chộn rộn đan xen trong lòng Phí Nghê. Ngày hôm qua trong phòng tắm cô còn nghĩ xem có nên cự tuyệt yêu cầu tiến thêm một bước của anh hay không, mà giờ thì cô lại đỏ mặt vì mình lo lắng quá nhiều, rốt cuộc cô đã nghĩ gì vậy chứ? Nhưng may là hơi men đã bay bớt, cho nên mặt của cô vẫn chưa đỏ bằng ban nãy.

Phương Mục Dương nghe thấy tiếng dép lọc cọc liền biết Phí Nghê đã tỉnh. Anh xoay người lại, trông thấy ráng đỏ trên mặt cô đã nhạt bớt, nhưng tóc vẫn còn rối bù vì lúc trước bị anh xoa. Anh đoán chắc Phí Nghê đã quên rồi nên cũng không định thừa nhận, chỉ cười nói: “Còn chưa đến bốn giờ mà, em ngủ thêm một lát đi.”

Phí Nghê lại lướt nhìn người anh từ trên xuống dưới một lượt, anh chỉ mặc có mỗi cái áo sơmi, trời đã lạnh mà còn mặc ít như thế. Cô bước tới bên cạnh anh, phát hiện anh đang sao chép một tập tranh: “Đừng vẽ nữa, mau đi ngủ đi.”

Nói rồi, cô lại sực nhớ tới chiếc nhẫn trên ngón tay mình: “Nhẫn này từ đâu ra thế?”

“Vẫn luôn ở trong hòm mà, suốt mười năm qua em chưa từng phát hiện sao?”

Cô chỉ biết trong hòm có đ ĩa nhạc và sách ảnh, sau khi xác nhận không có sách cô muốn đọc thì cũng chẳng xem kỹ nữa, chỉ chờ trả cho chủ cũ.

Phương Mục Dương đưa tay ra vuốt v e cái nhẫn trên tay Phí Nghê, chầm chậm tháo xuống.

Cũng giống như Phí Nghê không hiểu lắm sao Phương Mục Dương lại nhân lúc cô say rượu mà đeo nhẫn cho cô, giờ cô cũng chẳng hiểu sao Phương Mục Dương lại phải tháo nhẫn ra nữa.

Khi lòng bàn tay anh lướt qua những ngón tay cô, Phí Nghê chỉ thấy lạnh lẽo.

Trước khi Phí Nghê tỉnh dậy, Phương Mục Dương đã phải vọt đi tắm nước lạnh, người anh đương nhiên là lạnh hơn Phí Nghê rất nhiều.

Phương Mục Dương cầm lấy tay Phí Nghê, nói với cô: “Chiếc nhẫn này là bà ngoại để lại cho tôi, bà bảo khi nào kết hôn mới được dùng.”

Khi ấy kết hôn đối với anh chỉ là một cái khái niệm mông lung, anh nghĩ rất có thể cả đời này anh sẽ không cần phải kết hôn làm gì cả. Kết hôn rất mất tự do, giống như ba anh luôn bị mẹ anh kiểm soát vậy. Anh chẳng muốn kết hôn một tí nào cả. Hồi nhỏ bị cha mẹ và thầy cô quản thúc anh đã không chịu nổi rồi, song đấy là con đường mà ai cũng phải đi qua, anh chẳng còn cách nào khác. Sau này một khi đã lớn, anh sẽ có thể tự định đoạt, tuyệt đối không chủ động tròng gông cùm lên cổ mình.

Không ngờ cuối cùng anh vẫn kết hôn, lại còn là tự nguyện.

Anh hỏi Phí Nghê: “Em có hối hận vì đã kết hôn cùng với tôi không?”

Phí Nghê lắc đầu theo phản xa. Cô chẳng thấy lý do gì để hối hận cả, không những cô đã kiếm được căn nhà riêng của mình, mà còn thu hoạch được ít tự do nhờ hôn nhân. Hồi còn ở nhà cha mẹ, cô cũng tự làm chủ mọi việc, cũng có tự do, nhưng cái tự do kia hoàn toàn khác với tự do hiện tại.

Hơn nữa, rõ ràng Phương Mục Dương cũng gặt hái được một ít lợi ích từ cuộc hôn nhân này.

Cô thích kiểu hôn nhân đôi bên cùng có lợi như vậy.

“Thế có nghĩa là em nguyện ý kết hôn với tôi?”

Phí Nghê cảm thấy “nguyện ý” của Phương Mục Dương không giống với “nguyện ý” của cô, song cũng không có cách nào phủ nhận.

Anh lại nói: “Lúc trước đưa em giữ nó, tôi cũng không ngờ sẽ có cơ hội tự mình đeo nó cho em.”

Chiếc nhẫn lại một lần nữa quay về trên tay Phí Nghê.

“Lần này hai chúng ta xem như chính thức kết hôn nhé.”

Phí Nghê nghe hiểu những lời Phương Mục Dương nói, không không tìm thấy lý do để từ chối. Lý do duy nhất chắc là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cô vẫn chưa kịp thích ứng, nhưng cái lý do này không đủ để cô đáp rằng “không được”.

Cô không trực tiếp trả lời mà chỉ cúi đầu nhìn xuống đồng hồ của mình: “Bốn giờ đến nơi rồi, cậu mau đi ngủ đi, ngày mai… hôm nay còn phải đi làm nữa.”

“Nhưng tôi không ngủ được.” Phương Mục Dương đưa tay vuốt mái tóc bị anh làm rồi. Lúc bàn tay anh lướt qua tai cô, Phí Nghê lại thấy mát lạnh.

Cô nhịn không được mà hỏi: “Sao tay cậu lại lạnh thế?”

“Vậy thì em giúp tôi làm ấm được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.