*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tuyết càng rơi càng nhiều, không hề có dấu hiệu dừng.
Không ai biết trận tuyết này sẽ kéo dài tới khi nào.
Đây là đợt tuyết đầu tiên của năm nay. Một năm cho dù có bao nhiêu đợt tuyết đi chăng nữa, đợt đầu tiên luôn có chút khác biệt.
Khuôn mặt của Phí Nghê phủ kín một lớp sương mù, trông giống như cô vừa hà hơi vào kính cửa sổ, xong rồi dán mặt lên trên đó vậy.
Mà đôi mắt cô cũng hơi ươn ướt.
Cô dùng đôi mắt ướt rượt ấy nhìn Phương Mục Dương: “Dù sao cũng không làm được, hay là mình tắt đèn đi.”
“Vậy em có muốn làm không?”
Phí Nghê xoắn những ngón tay vào nhau, thẽ thọt nói: “Không làm cũng không sao, như chúng ta bây giờ chẳng phải vẫn rất tốt à?”
Tuy cô thấy rất khó chịu, song cô không cho rằng sự khó chịu ấy có liên quan gì đó tới việc làm được hay không.
Phương Mục Dương cầm tay Phí Nghê, đưa tới cái chỗ không đạt tiêu chuẩn kia: “Nhưng anh muốn.”
Cô muốn rút tay về, nhưng Phương Mục Dương lại càng siết chặt.
Tay cô bị ép phải biết anh đang muốn tới nhường nào.
“Em sờ chút đi.”
Phí Nghê bất đắc dĩ nói: “Tự anh sờ đi.”
“Nhưng nó thích em, em có muốn hôn nó một tí không?”
“Tiểu Phương, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Phương Mục Dương cũng không phản bác. Anh nắm tay cô, mái tóc cọ vào cằm cô, đầu ngón tay di chuyển trên nốt ruồi mà anh từng vẽ, khiến cho lòng bàn chân của Phí Nghê cũng ngứa ran. Động tác của anh không mạnh, thậm chí còn có hơi tỏ vẻ đáng thương.
Phí Nghê biết anh đang lặng lẽ cầu xin cô, nhưng trái tim cô cứng rắn, đối với kiểu yêu cầu này chắc chắn sẽ không đồng ý. Cô bị anh làm cho ngứa không chịu nổi, đành thuận theo lời của anh, dùng sức trên tay một chút, đồng thời cũng hơi thấy hận cái thứ ở trong tay mình, nó càng lúc càng không đạt tiêu chuẩn.
Phí Nghê đã lĩnh hội được Phương Mục Dương “mềm nắn rắn buông” tới mức nào, cứ chỗ nào mềm là anh lại bắt nạt, lại chiến đấu quyết liệt ở đó. Mái tóc của Phương Mục Dương, nhưng nó lại có xu hướng dính vào chỗ mềm. Hàm răng của anh rất cứng, thứ rắn chắc gì cũng có thể nhai, nhưng anh lại cứ khăng khăng cắn lên thứ mềm mại nhất, vừa cắn cắn vừa hôn hôn, cảm giác như là vừa đấm vừa xoa vậy.
Phí Nghê bị anh ức hiếp đến độ suýt khóc: “Anh đừng thế nữa được không, em khó chịu lắm.” Hơn nữa cô còn không biết phải giải quyết sự khó chịu này thế nào, cô chỉ biết chính Phương Mục Dương đã ban nó cho cô.
Song Phương Mục Dương lại không nghe lời cô nói.
Cô tức giận tới mức lại mạnh tay hơn một chút: “Không làm được đâu phải là tại em đâu, anh chỉ biết bắt nạt em thôi.”
Tất cả đều là tại anh, cô có muốn thì cũng nào làm gì được chứ?
Đây căn bản không phải vấn đề có muốn hay không, mà là vấn đề có thể hay không. Đêm nay chắc chắn không thể, ngày mai cũng chắc chắn là không thể. Trên sổ tay tuyên truyền có viết, ngoài biện pháp này ra thì còn thuốc viên ngắn hạn, một tháng phải uống hai mươi hai viên, nhưng uống thuốc xong cũng không thể làm ngay được. Bên cạnh thuốc viên còn cả thuốc tiêm, nhưng thuốc tiêm phải có bác sĩ ở bệnh viện hoặc hiệu thuốc kê đơn. Cách đơn giản nhất chính là dùng món đồ mà nhà xưởng và hiệu thuốc phát cho, nhưng ai bảo anh không đạt tiêu chuẩn chứ?
Phương Mục Dương vươn tay ra an ủi cô: “Đều là tại anh, em đừng giận.”
Anh nói thế, Phí Nghê lại càng khó chịu.
“Em không giận anh, Tiểu Phương, không thì để em lên trên ngủ đi.” Cách xa Phương Mục Dương ra, hẳn là cô sẽ không khó chịu như thế này nữa.
“Nhưng anh muốn ở cạnh em.” Phương Mục Dương nắm lấy tay Phí Nghê, nghiêng đầu trò chuyện cùng cô. Phí Nghê cắn môi, hỏi: “Như thế thật sự được sao?”
Phương Mục Dương chạm vào môi cô, Phí Nghê cũng chạm vào anh một chút.
Mồ hôi của Phương Mục Dương rơi xuống mặt cô. Phí Nghê nghĩ có lẽ anh cũng đang rất khó chịu, cô sẵn lòng giúp anh cảm thấy dễ chịu hơn một tí.
Cô học theo Phương Mục Dương, từ từ ghé sát về phía môi anh, cọ cọ chóp mũi anh, rồi nhẹ nhàng hôn anh. Phí Nghê cảm thấy Phương Mục Dương thật đáng thương, lúc trước anh rất muốn làm chuyện này, song hiện tại lại thất bại, mà cũng chẳng biết bao lâu nữa mới thành công. So với anh thì cô vẫn khá hơn một chút. Trước kia cô chưa từng có khát vọng gì với việc đó, chỉ đơn thuần coi nó là một nghi thức kết hôn chính thức, mà giấy đăng ký kết hôn hay nhẫn cũng là nghi thức, thiếu một mình nó cũng chẳng sao cả.
Phí Nghê cảm giác rất khó chịu, nhưng cô vẫn cho rằng mình khó chịu là vì bị Phương Mục Dương giày vò chứ không hề nghĩ là bởi d*c vọng chưa được thỏa mãn, vậy nên cô chỉ thấy mình Phương Mục Dương đáng thương mà thôi.
Cô để mặc cho Phương Mục Dương nắm tay mình, anh muốn cô làm thế nào thì cô sẽ làm thế ấy, cho dù những động tác đó khiến cô ngượng ngùng khôn tả.
Lúc tay cô di chuyển theo sự dẫn dụ của anh, cô vẫn thân mật với anh, còn dùng bàn tay còn lại sờ lên tóc anh, đếm từng sợi một, lần nào cũng chỉ đếm được tới năm là quên bẵng mất. Anh khó chịu thì anh sẽ nói với cô, nhưng cô lại không muốn bày tỏ cùng anh, hơn nữa cô cảm thấy anh cũng chẳng có cách gì.
Khoảnh khắc tay của Phí Nghê cảm nhận được điều khác thường, cô còn chưa kịp nói gì thì Phương Mục Dương đã vòng tay ôm chặt lấy cô, ngang ngược dùng môi bịt miệng cô lại. Phí Nghê cắn thật mạnh lên môi anh, như thể chỉ vậy mới có thể giảm bớt được sự khó chịu trong cô. Tuy nhiên cách thức này chẳng khác nào uống rượu độc để giải khát, nó chỉ tổ khiến cô càng thêm khó chịu.
Nghĩ đến chuyện Phương Mục Dương còn phải đi làm, Phí Nghê không nỡ lưu lại dấu vết trên môi anh nữa, đành phải chuyển qua cắn những chỗ quần áo có thể che được.
Cô quá khó chịu, khó chịu tới mức chẳng còn tâm trí đâu để nghĩ về chuyện ga trải giường có bị nhăn hay không nữa.
Một lát sau, tay của Phí Nghê lại bị Phương Mục Dương dẫn về chỗ cũ. Lần này Phương Mục Dương không cầm tay hướng dẫn cô nữa, chỉ hôn phớt lên tóc cô, áp má vào má cô, dùng đầu mũi mình cọ cọ mũi cô, lại hôn lên khóe môi cô, nói vài lời không đứng đắn.
Mặt của Phí Nghê lại một lần nữa đỏ bừng.
Tay cô vẫn luôn run run, trí nhớ bình thường rất tốt giờ lại bỗng nhiên vô dụng, không sao làm giống được những gì ban nãy làm nữa.
Song Phương Mục Dương cũng không sửa sai giúp cô, chỉ nói: “Anh thực sự không biết nên thích em như thế nào cho tốt.”
Những điều anh thích trước nay đều luôn hỗn loạn, mà miệng anh nói và tay anh làm thì hoàn toàn chẳng giống nhau.
Hai người quấn chặt lấy nhau, nhưng càng ôm chặt lại càng cảm thấy không đủ, cũng không biết nên làm thế nào để giảm bớt cái không đủ ấy, hôn hôn cắn cắn sẽ chỉ khiến không đủ càng không đủ hơn mà thôi.
Ba giờ sáng, đèn vẫn còn chưa tắt. Phí Nghê mở to đôi mắt, trông ra bầu trời đầy tuyết bay ngoài cửa sổ.
Phương Mục Dương đã ra phòng nước để tắm. Cô cũng cảm thấy rất nóng, thầm nhủ đợi anh về rồi, cô cũng sẽ qua đấy rửa mặt rửa tay một chút.
Cửa nhà kẽo cà kẽo kẹt, Phương Mục Dương bước vào trong, còn bê theo một chậu nước.
Anh vắt khăn rồi lau mặt cho Phí Nghê. Mặt của cô vừa đỏ vừa nóng, anh lau rất chậm, rất chú ý tới trình tự, còn cẩn thận lau cả mồ hôi sau vành tai cô. Sau khi nhúng khăn vào chậu rồi vắt khô một lần nữa, anh lại bắt đầu lau tay cho Phí Nghê, nhẹ nhàng lau từng ngón một, đến kẽ hở giữa những ngón tay cũng không bỏ sót.
Lau xong một lượt rồi, Phương Mục Dương lấy bình rót một ít nước, đưa qua cho Phí Nghê uống.
Phí Nghê quả thực đã khát khô cổ, khát tới mức quên luôn cả việc uống nước.
Đợi cho Phí Nghê uống xong, Phương Mục Dương liền dém lại mép chăn cho cô, để đầu cô lộ ra ngoài.
Xong xuôi tất thảy mọi việc, Phương Mục Dương mới lấy chăn bông ở trên giường trên xuống. Anh nhường chiếc chăn bông màu vàng nghệ cho Phí Nghê, còn ah dùng cái của cô.
Mỗi người đắp một chăn riêng.
Phương Mục Dương hôn lên trán Phí Nghê rồi tắt đèn.
Phí Nghê nằm rất nghiêm chỉnh, giả bộ như đã ngủ say, vờ vịt một hồi, liền thật sự đi vào giấc ngủ.
Chính cô cũng không rõ mình tự nhiên tỉnh lại hay là bị nụ hôn của Phương Mục Dương đánh thức, bởi anh hôn rất nhẹ nhàng lên tóc cô.
Phí Nghê kéo chăn trùm qua đầu mình, không cho Phương Mục Dương hôn nữa.
Cô nói với Phương Mục Dương qua lớp chăn: “Anh đi rửa mặt trước đi.”
Cô không thể dậy mặc quần áo ngay trước mặt anh được.
Phương Mục Dương lần này không trêu cô nữa, chỉ kéo chăn xuống dưới cằm cô rồi đi ra ngoài.
Mặc xong quần áo, Phí Nghê liền vội vàng xỏ dép, chạy tới soi gương.
Môi cô cũng không sưng lắm, chỉ là mặt vẫn quá đỏ, lát nữa phải thoa thêm nhiều kem dưỡng da mới được.
Đêm qua thực sự quá mức chật vật, đêm nay nhất định không thể ngủ cùng anh nữa.
Cô thậm chí còn hơi ghen tị với Phương Mục Dương. Ban huấn luyện của anh chỉ là một đơn vị lâm thời, không giống như xưởng của cô, tháng nào cũng sẽ phát mấy thứ đồ không cần thiết. Cái loại hàng với kích cỡ tiêu chuẩn kia đưa cô đều lãng phí hết, mà da mặt cô cũng không đủ dày để hỏi có kích cỡ khác hay không. Đã nhận kích cỡ tiêu chuẩn liền hai tháng, giờ đột nhiên hỏi có kích cỡ khác hay không, không biết người khác sẽ nghĩ về cô thế nào.
Bữa sáng của họ là sữa bột và đồ ăn nhẹ. Phí Nghê ôm hộp bánh quy, đưa cho Phương Mục Dương thêm hai cái bánh: “Anh ăn nhiều một chút.”
Cô cúi đầu, thấp giọng nói: “Đừng nhìn em như thế nữa.”
Phương Mục Dương chỉ đang đơn thuần quan sát cô. Thành thật mà nói, ánh mắt của anh còn đứng đắn hơn bản thân anh rất nhiều.
Nhưng Phí Nghê vẫn cảm thấy nó có gì đó kỳ kỳ.
Nếu là trước kia, Phương Mục Dương nhất định sẽ hỏi Phí Nghê “nhìn như thế” là “nhìn như thế nào”, nhưng lần này anh chỉ nói: “Tan làm em ở xưởng chờ anh nhé, anh đón em đi xem phim.”
“Phim gì?” Gần đây cô không nghe nói có phim nào mới.
“Cầu Waterloo.”
“Phim nước nào vậy?”
“Phim Mỹ. Một bộ phim cũ từ năm 1940, gần đây vừa được dịch lại.” Trước kia thời trẻ cha mẹ anh còn từng xem bộ phim này.
“Sao lại có phim Mỹ được?” Phim nước ngoài lúc trước chỉ có Liên Xô Ba Lan, giờ thêm Rumani hoặc Albania, phim Mỹ sao có thể được công chiếu ngoài rạp chứ?
“Phim xem nội bộ thôi, không chiếu ra ngoài. Tan làm anh sẽ đón em.”
“Được.”
Phương Mục Dương duỗi tay, chạm tới môi Phí Nghê: “Còn dính ít sữa này.”
“Để em tự lau được rồi.”
Trước khi ra cửa, Phí Nghê bôi gấp đôi lượng kem dưỡng da so với ngày thường, cứ như thể nó có thể che lấp gò má đỏ ran của cô vậy.
Tuyết phủ đầy trên mặt đất. Phí Nghê tìm một vị trí tương đối sạch sẽ, vo tròn một quả cầu tuyết, áp lên mặt mình. Phương Mục Dương xuống nhà cùng lúc với cô, đang đứng cười nhạo cách đó không xa. Phí Nghê ném quả cầu tuyết về phía anh, sợ áo anh bị ướt mất nên chỉ ném xuống phía quần.
Phó chủ nhiệm Diêu giữ lời hứa, phát cho Phí Nghê chỗ tiền thưởng thuộc về cô.
Vào giờ nghỉ trưa, Phí Nghê mượn xe của chị Lưu, đạp tới hiệu sách, dùng toàn bộ chỗ tiền thưởng đó để mua tranh liên hoàn.
Hơn hai mươi cuốn tranh liên hoàn giống nhau.
Mỗi đồng nghiệp cùng tổ với cô đều được tặng cho một cuốn tranh cô mua.
Bọn họ cũng rất giữ thể diện cho cô, ai nấy đều khen cuốn tranh này vẽ thật sự là quá đẹp, nhiều người nhiều vật như thế, hẳn phải cực kỳ tốn công.
Phí Nghê nhận hết những lời khen này, mặc dù bọn họ càng khen càng lố.
Cô nói: “Nếu mọi người thích thì giới thiệu cho những người khác nhé.”
Chị Lưu bảo: “Nếu là giới thiệu thì để báo chí giới thiệu vẫn hiệu quả hơn. Lão Dư bên phân xưởng số Bốn từng được đăng bài trên báo đấy, em cứ đưa cho anh ta một quyển, để cho anh ta viết bài giúp em.”
Một nữ công nhân khác nói: “Lão Dư chẳng qua chỉ nói nhăng nói cuội trên báo thôi, tôi thấy trình độ còn chẳng bằng Tiểu Phí nhà chúng ta đâu. Hay là Tiểu Phí, em thử tự viết một bài xem sao?”
Chị Lưu nói: “Thế chẳng phải là mèo khen mèo dài đuôi ư?”
“Ai biết Tiểu Phí và cậu ấy là hai vợ chồng cơ chứ? Mà nếu sợ người ta biết, Tiểu Phí, em cứ dùng tên của bọn chị đi, cho bọn chị được lên báo với.”
Phí Nghê không đáp lời, nhưng trong lòng cũng thấy biện pháp này rất khả thi, định bụng tối nay về nhà sẽ viết một bài cảm nghĩ.
Cô không nói tiếp vấn đề ấy nữa mà chuyển qua hỏi mọi người có ai thừa phiếu vải không, có thể cho cô vay hoặc mua lại. Cô muốn may một chiếc áo bông mới, bông thì có thể rút từ chăn ra, nhưng vải may áo không thể dùng vỏ chăn được.
Bởi vì vừa mới nhận tranh liên hoàn của cô nên đồng nghiệp cũng phóng khoáng hơn. Tích tiểu thành đại, may là vừa đủ.
Điều duy nhất khiến Phí Nghê thấy không vui chính là hôm nay xưởng lại phát đồ dùng tránh thai.
Phí Nghê đỏ mặt, rất muốn hỏi có kích cỡ khác hay không, nhưng lời nói chưa ra đến miệng đã bị nuốt ngược trở lại.
Nếu là vừa kết hôn xong hỏi ngay thì cùng lắm người ta chỉ cười cô thích Phương Mục Dương bởi vì anh “cao to”, nhưng cô kết hôn mùa hè, mùa đông lại đi hỏi có kích cỡ khác không, kiểu gì cũng có người nghi ngờ cô tác phong có vấn đề.
Cô lại nhận về thêm bốn món đồ vô dụng.
Song đây chẳng qua chỉ là nhạc đệm mà thôi. Lúc Phí Nghê đi từ trong xưởng ra, trông thấy Phương Mục Dương, ánh mắt cô lại thấp thoáng ý cười.
Bonus
Poster bộ phim “Cầu Waterloo” (1940)