Mọi học sinh đều lần lượt ra về, chỉ còn 5 đứa tụi cô và cô giáo đang chuẩn bị ra về.....
- 5 bạn về chuẩn bị một tiết mục nhé! Cuối tuần sau trường đã tổ chức rồi. Good luck!
Trước khi về cô giáo còn dặn dò 5 đứa tụi nó. Nghe cô nói xong, nó vừa vui
mừng xong lại buồn rười rượi, quay ra Thư, giọng như oán trách cô:
- Tại bà hết đó Thư!!!
- Why??? _ Thư mặt tỉnh bơ hỏi, vẫn cắm cúi thu dọn đồ vào ba lô
- Bà mà không đồng ý thì có phải... Haizzz...
Đang nói nó dừng lại, ngắt quãng, Quỳnh chán nản thở hắt ra một tiếng. Thư
lắc đầu, không biết nói gì, quay ra chỗ Thiên, Long, Phong đang tần ngần đứng đó, hỏi:
- Tiết mục gì?
Ba tên nhìn nhau, chả biết làm sao, Phong lại dẫn đầu nêu ra ý kiến:
- Ừmmn, hát đi cho lẹ.
- Ok _ Quỳnh đồng ý ngay
Thư hỏi tiếp:
- Bài?
- Không biết _ Thiên nhún vai, thờ ơ trả lời.
- Tập ở đâu? Khi nào? _ Long suốt từ đầu, giờ mới lên tiếng, giọng trầm ấm.
- I don't know _ Phong nói.
- Thôi thì, tối hẹn gặp nhau ở bar rồi bàn sau được chứ? _ Thiên phát
biểu xong lại quay vè phí Thư và Quỳnh hỏi - Hai cô đi bar được không?
- Được! _ Quỳnh gật đầu
- Còn cô? _ Phong nhướn mày nhìn cô
- Ừ. 9h. _ Thư thờ ơ trả lời
Mọi người đều tán thành đồng ý, xong cả tụi ra về. Thiên, Phong, Long lần
lượt lấy xe ra về. Phong vẫy tay tạm biệt cô và nó rồi phóng đi. Long và Thiên đơn giãn chỉ là cái gật đầu thay lời chào rồi cũng phóng xe đi.
Thư cũng dắt xe ra về. Quỳnh lên xe riêng có tài xế chở về nhà. Nó cũng
không quên chào cô rồi nói địa chỉ nhà cho cô. Thư mỉm cười nhẹ, rồi đạp xe ra về..........
******
Biệt thự họ Lã........
Dắt xe vào sân, Thư đi vào trong. Đi ngang qua phòng ăn, cả gia đình nhỏ
Nhi đang ăn chưa. Cô cười nhếch mép tiến tới, thản nhiên ngồi xuống, bắt đầu ăn như không có chuyện gì đang xảy ra. Không gian trở nên ngột ngạt đến lạ lùng, ông Minh Quân, bà Ánh Mỹ, nhỏ Nhi đều dừng cước bộ, nhìn
về phía cô. Bà Mỹ lên tiếng mở lời, giọng ngọt xớt:
- Thư mới về hả con?
Cô nhìn về phía bà ta, hỏi lại một câu không hề ăn khớp:
- Không có mắt?
Nghe xong câu đấy, bà Mỹ mặt từ đỏ sang trắng rồi đen lại, điều này chứng tỏ bà ta đang tức giận. Cố gắng nhịn, bà Mỹ lấy lại phong độ, cười cười,
chuyển chủ đề:
- Cả nhà ăn đi, ăn đi. Thư, con cũng ăn đi.
Cô nhìn vẻ mặt cố nhẫn nhịn của bà Mỹ mà cười khẩy, không nói gì nữa. Ông
Minh Quân chỉ nhíu mày nhìn cô rồi lại tiếp tục ăn. Nhỏ Nhi vừa tức thay cho mẹ mình, vừa tức thêm 1 phần nữa vì chuyện ban sáng ở căn tin
trưồng nên hậm hực ngồi ăn. Cô khều khều mấy miếng cơm xong rồi buông
đũa xuống, hờ hững nói:
- Hôm nay tôi sẽ dọn ra ở riêng.
Bọn họ đều dừng lại, không ăn nữa, buông bát xuống. Ông Minh Quân giọng ồm ồm lên tiếng:
- Ngay hôm nay?
Cô gật đầu một cái, song lại lên tiếng:
- Chắc các người vui lắm nhỉ? Hừ.. Ông vẫn còn nhớ lời hứa tối hôm đó chứ?
- Ta nhớ. Ta sẽ chuyển tiền vào tài khoản của con.
- Ok. Thế thôi, mấy người ăn tiếp đi. Ngon miệng _ Thư hài lòng nói xong đi lên tầng thu dọn đồ đạc luôn.
”Ầm” - Tiếng cánh cửa gỗ đóng lại không mấy nhẹ hàng. Thư ểu oải nằm phịch
xuống giường, suy nghĩ miên man: “ Mẹ! Con sắp trả thù được rồi, mẹ vui không??? “. Thư mỉm cười, một nụ cười chua xót. Nhanh chóng gạt đi tâm trạng hiện tại, cô ngồi dậy, đi tới tủ quần áo thu dọn cho vào va li.
Còn đống sách vở xếp vào thùng cát - tông gọn gàng kèm với khung ảnh
người mẹ yêu quí của mình...........
” Remember when, we never needed each other
The best of friends like
Sister and Brother
We understood, we'd never be,
Alone
Those days are gone, and I want you so much... “
Tiếng chuông điện thoại reo, số của Quỳng, cô nghe máy:
- Gì???
- Thư, bồ dọn xong chưa, tôi kêu chú tài xế qua rước _ Quỳnh ở đầu dây bên kia nói
- Xong rồi _ Thư trả lời
- Ok, 15 phút sẽ tới. Bye!!!
Cô cúp máy, bê đống đồ xuống dưới sân đợi. Đồ cũng không xem là quá nặng,
cô đủ sức bê xuống một cách nhanh chóng trong vòng 7 phút. Đứng ngoài
cửa đợi xe nó đến, cô ung dung đứng đợi. Từ trong nhà, giọng nhỏ Nhi
lanh lảnh vọng ra:
- Không ngờ chị cũng biết đường dọn khỏi đây sớm quá ta!!!
Thư quay đầu lại nhìn, lạnh lùng nói:
- Nên hỏi ba cô đã cầu xin tôi đi như thế nào đã, ok?
Nhỏ cứng họng, không biết nói gì, dập dật đi vào trong. Thư lắc đầu, xem
như không có chuyện gì xảy ra. Bỗng một chiếc Audi đen dừng trước mặt
cô, từ trong xe, một người đàn ông tầm trung trung tuổi bước ra, cúi đầu chào cô, lên tiếng:
- Chào tiểu thư, tôi được lệnh của cô Quỳnh tới đón cô về biệt thự.
- Chào chú. Đừng gọi tôi là tiểu thư, chú cứ xưng hô bình thường là được _ Thư nói
- Nhưng..... _ Chú tài xế có vẻ không đúng
- Không nhưng nhị gì cả, đi thôi chú _ Cô thản nhiên đáp ngay.
- Haizzz, thôi được. Chú giúp cháu cho hành lí này ra sau cốp _ Chú tài xế nói.
Thư gật đầu rồi lên xe. Nhanh chóng, xe rời đi khỏi ngôi biệt thự nhà họ Lã.................