- Mọi người. Nay tôi triệu tập họp gấp như
vậy muốn nêu ý tưởng mới cho sản phẩm sắp tới. Mọi người hãy đọc bản
thảo trước mặt rồi tôi muốn từng người nêu ý kiến của mình...
Tại phòng họp, giọng Thư lạnh lùng vang lên, mang theo vẻ uy nghiêm của một tổng giám đốc đứng đầu một công ti.
Nghe theo lời cô nói, đồng loạt điều hành các bộ phận lần lượt đọc. Bản thảo được đánh máy cẩn thận, cái gì cần được nêu trước hết và chi tiết đầy
đủ từng mục. Bản thảo này đề cập đến sản phẩm mới là bộ thời trang mùa
đông cho các cặp tình nhân. Điểm đặc biệt lần này, các bộ quần áo theo
phong cách giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ cao sang, quí phái với cả nam
và nữ, với nữ thì tôn vẻ duyên dáng, mặn mà, còn với phái nam mạnh mẽ,
sang trọng.... Hai phong cách kết hợp tạo nên vẻ hoàn mĩ vô cùng. Từng
hoa văn vẽ cũng hết sức mềm mại, tôn lên vẻ sang trọng của bộ trang
phục. Bản thảo gồm 20 bộ trang phục, tông màu chủ đạo tối: xanh tím
than, nâu và đen là nhiều, bên cạnh đó có vài bộ được thiết kế với phong cách kẻ đen trắng tương phản...
Thời gian trôi...
Xem xong bản thảo, ai cũng gật đầu tán thành với Thư về thiết kế đợt này. Nếu so với đợt trước thì hơn hẳn một bậc.
Thư lên tiếng nói:
- Nếu không ai ý kiến thì thiết kế đợt này sẽ được thực hiện ngay ngày
hôm nay. Và còn, tôi không muốn có chuyện rò rỉ sản phẩm ra bên ngoài
lần nữa. Người mẫu quảng cáo đợt này sẽ do tôi tự lựa chọn, các người
mẫu cũ bảo họ nghỉ ở nhà với lí do chưa cần thiết. Giờ mọi người tan
họp, các bộ phận về chuẩn bị công việc.
Nói xong Thư đứng
dậy rời khỏi phòng họp trước, theo sau là cô thư kí ôm đống tập tài
liệu. Cô dặn dò chút việc cô thư kí rồi về phòng mình luôn.
Đẩy cánh cửa gỗ nặng nhọc ra, cô mệt mỏi tiến về phía ghế bàn làm việc ngồi bệt xuống, đầu ngả về đằng sau, đôi mắt xinh đẹp nhắm hờ. Bản thân cô
chính là mệt mỏi do làm việc quá sức. Người cô như người đi mượn, cảm
giác thân thể không còn thuộc về mình nữa rồi.... Mở nguồn điện thoại
lên, bảy cuộc gọi nhỡ. Cô nhíu mày, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình
mà thấy lạ. Thư nhấn máy gọi lại....
- Alo..!
Từ đầu máy bên kia, giọng Long trầm ấm vang lên.
- Ai vậy? _ Thư hờ hững buông lời hỏi.
- Là tôi, Long.
Nghe cái tên này cô bỗng sững người, bản thân không nghĩ là Long gọi cho cô. Thư lại lên tiếng:
- Có chuyện gì?
- Không có gì, tôi gọi để cô biết số tôi. Mà tôi nghĩ Thư phải hỏi sao
tôi biết số Thư chứ? _ Long cau mày lên tiếng trước thái độ hờ hững của cô.
- Không cần thiết, anh có số tôi cũng nên, tôi cũng biết sao anh có số tôi, không hỏi làm gì cho thừa hơi.
- Ừ, biết Thư sẽ nói vậy. _ Long ngán ngẩm lên tiếng.
- Còn chuyện gì không, tôi cúp máy đây? _ Thư nói với giọng lạnh lùng..
- Khoan, bao giờ Thư đi học, tôi có chuyện muốn nói.
- Nói luôn đi.._ Thư đáp
- Tôi muốn gặp trực tiếp nói..!!
- Nếu thếthôi tôi cúp máy.
Thư buông câu hờ bững rồi cúp máy luôn. Bên đầu dây kia, hai mày Long nhíu
chặt, vẻ mặt anh cau có. Anh cũng biết cô vô tình nhưng không nghĩ cô
lại vô tình “cao” như thế. Thở dài một hơi, Long lái xe trở về nhà...
Tối, nhà Long...
” Cốc cốc...”
Tiếng gõ cửa từ phòng anh vang lên, ngay sau đó một người đàn ông bước vào, dáng người cao cao, gương mặt tỏ rõ đã đứng tuổi.
Long xoay ghế nhìn người bước vào, gật đầu một cái thay lời chào. Người đàn
ông cười nhẹ, đưa cho Long một tập hồ sơ, xong lên tiếng nói, giọng khàn khàn:
- Đây là hồ sơ về cô bé mà thiếu gia bảo tôi điều
tra. Tôi không biết cô ấy là ai mà khiến cậu quan tâm đến vậy? Có chút
khó khăn điều tra hồ sơ về cô bé ấy, tôi cũng chỉ thu thập được một ít
thông tin, mong cậu thứ lỗi...!!
- Có còn hơn không. Cảm ơn chú..!!! _ Long đón nhận tập hồ sơ đáp.
- Vậy không còn gì nữa tôi xin phép ra ngoài.
Nói xong người đàn ông bước ra ngoài. “ Cạch “. Tiếng cửa đóng lại, giờ chỉ còn mình anh trong căn phòng mình.....
Nhìn tập hồ sơ trong tay một hồi, Long mới xé ra xem. Tiếng xột xoạt của giấy phá tan sự tĩnh lặng của căn phòng..
Đọc qua một lượt tập hồ sơ điều tra được, Long không khỏi không tò mò về
Thư. Anh vẫn biết ở Thư có nhiều điều bí ẩn, nhưng không nghĩ lại khó
biết như vậy. Hồ sơ cũng chỉ có một vài thông tin về gia đình, tên, thói quen của Thư và một số thông tin khác như là cô từng du học và sinh
sống ở Anh ba năm ; được nhiều người theo đuổi nhưng đều làm ngơ, không
thèm bận tâm nên chưa từng có bạn trai...
Điều tra cũng chỉ có thế, anh chán nản nằm ườn người ra giường. Đầu óc anh lại quanh quẩn suy nghĩ về tất cả liên quan đến Thư. Dường như, hình ảnh cô đã nằm sâu trong tâm trí anh mất rồi....