Long đến Anh đã tầm trưa, trời chỉ se lạnh, suốt quãng đường đi từ sân bay về khách sạn tuyết phủ trên các ngọn cây.
Về tới khách sạn, Long tới quầy tiếp tân nhận phòng đã đặt trước rồi đi cùng nhân viên khách sạn lên phòng mình. Nhân viên kéo hành lí lên tận phòng, Long đưa anh “bo” cho anh ít tiền rồi nói cảm ơn bằng tiếng anh rồi vào phòng. Anh kéo hành lí vào phòng, nhìn đồng hồ đã quá trưa, cũng không thiết ăn gì, anh đi tới thẳng giường rồi nằm phịch xuống…
Lúc anh tỉnh dậy đã tầm tối, ngủ nhiều nên hơi đau đầu, người ngợm sau một chuyến bay dài cũng rã rời, mặt anh nhăn lại, có chút mệt mỏi. Bụng bây giờ mới réo, cảm giác đói khiến anh nhận ra mình từ sau bữa ăn nhẹ trên máy bay đã không ăn gì cho tới tận bây giờ. Nhìn đồng hồ, vẫn chưa quá muộn, mấy quán ăn nhỏ chắc vẫn còn mở, anh quyết định ra ngoài ăn tối…
Thay xong quần áo, chỉnh lại tóc tai cho tươm tất, Long rời khỏi khách sạn, bắt taxi tới quán ăn ở con đường nhỏ gần tháp đồng hồ Big Bang. Nhanh chóng tới nơi, Long trả tiền xe rồi bước đi bộ trên con đường nhỏ dẫn vào quán. Đường có phủ tuyết rơi, cái rét lạnh về đêm lại bắt đầu lan tỏa. Long khẽ rùng mình. Đi khoảng 10 phút mới tới quán, may mắn quán vẫn mở giờ này. Tuy nằm trong khu phố nhỏ, nhưng quán này lại khá đông vì cơ bản đồ ăn ở đây ngon vừa miệng, giá cả lại hợp túi tiền, một phần cũng vì ở đây có những người phục vụ xinh đẹp nữa. Nói vậy cũng đừng hiểu nhầm, vì đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, khiến người đã tới đây không khỏi muốn tới lần nữa.
Đẩy cánh cửa kính ra, Long bước vào quán, mùi hương thơm lừng từ thức ăn phảng phất khiến anh không khỏi lên cơn đói lần nữa. Bước tới một cái bàn trống cuối góc, anh ngồi xuống rồi gọi bồi bàn tới.
-Welcome! What do you want to eat? (Chào mừng anh! Anh muốn ăn gì?)
-Give me a sponge pancake (Cho tôi một bánh xốp)
-Okay! Wait for me (Được! Làm ơn đợi tôi)
Long gật đầu, người bồi bàn cũng rời đi.
Người ta hay nói Trái Đất thật nhỏ bé, ý chỉ những mối nhân duyên không hẹn mà gặp. Lúc này, Long nhìn thấy bóng dáng Thư đang ở bên ngoài qua màn kính. Trời tuyết vẫn bay bay, Thư vừa bước xuống từ một chiếc xe ô tô, và cô đang tiến về quán.
Đến khi cánh cửa quán được đẩy ra, anh mới nhận ra Trái Đất thực sự rất nhỏ bé, chính anh cũng không ngờ gặp cô ở đây, lúc này. Hai người không hẹn lại gặp. Nhưng dường như, chỉ anh nhận ra điều này, còn Thư thì không. Long cũng không so đo gì điều đấy, đôi lúc vô tình chỉ nhìn cô từ xa cũng coi như là một thú vui tao nhã. Thư bước chân từ tốn đi vào. Dáng người cô mảnh khảnh, có vẻ đã gầy hơn lúc ở Việt Nam, cô mặc áo choàng to và dài màu đen, bên trong là áo len nâu cao cổ và quần bó đen, chân đi đôi guốc ước chừng năm phân mũi nhọn, thoạt nhìn qua vừa cá tính vừa già dặn. Thật khó ai nghĩ cô còn là học sinh cấp 3?!?
Long ngồi khá xa nên anh không nghe rõ cô gọi món gì? Cô cũng không ngồi ở bàn nào cả, hình như là mua về, đang đứng đợi để lấy. Lúc anh còn đang mải nhìn cô thì phục vụ mang đồ ăn đến, anh lúc này cũng không còn bận tâm tới nó nữa.
Một lúc sau phục vụ cũng đưa một túi đồ ăn cho cô, Thư trả tiền rồi quay lưng đi, cô vẫn không hay biết sự tồn tại của anh ở đây. Bóng dáng cô kiên định đi về chiếc xe ô tô đợi ở ngoài, mái tóc có phủ một ít tuyết trắng.
Trời lúc này mưa tuyết càng to, Thư lên xe, chiếc xe lái đi mất…
Anh nhìn cô tới khi không còn bóng dáng chiếc xe, lúc này mới sực nhớ ra món bánh xốp mình gọi nãy giờ đã ở trên bàn, có chút nguội, bụng cũng réo rắt vì cơn đói. Anh cầm dao dĩa cắt thành từng miếng rồi mới ăn một cách từ tốn.
Ngày hôm sau, Long thức dậy từ sớm, chuẩn bị tươm tất từ ngoại hình tới những thứ liên quan đến công việc ngày hôm nay. Ngày hôm nay, anh sẽ tới gặp cô!!!
Ở công ty của Thư, tuy sáng sớm nhưng ai cũng đã tất bật với công việc. Vì chuẩn bị ra mắt sản phẩm mới nên càng bận rộn hơn hết. Thư kí của cô cũng không khấm khá hơn, suốt ngày phải thống kê tài liệu trong ngày mà Thư giao cho. Đúng lúc, tiếng chuông điện thoại trên bàn kêu:
-“Tinh tinh tinh tinh tinh tinh…”
-Hello, Our ** company is listening! Who are you? (Xin chào, công ty ** chúng tôi đang nghe? Ai vậy?)
-Hello, I am the secretary of the company ABB. (Xin chào, tôi là thư ký của công ty ABB)
-Ohh, I was hearing the name of the company, have you problem? (Ồ, toi đã nghe danh quý công ty, bạn có vấn đề gì?)
-Hmmm, we want to invest for you, general manager of the company like your company. We can see you at any time? ( Hừm, chúng tôi muốn hợp tác với bên bạn, tổng giám đốc của tôi thích công ty các bạn. Chúng tôi có thể gặp bạn bất cứ lúc nào?)
Thư ký nghe đến đây tự dưng phấn chấn hẳn lên, nói “Waitting for me please! I will answer you after 5 minute” rồi nối máy khác cho tổng giám đốc thông báo:
-Chào tổng giám đốc, tôi vừa nhận được điện thoại của bên công ty ABB, họ nói muốn đầu tư vào công ty ta. Họ hỏi ta có thể gặp họ khi nào?
-Sorry, I had to you wait so long. Our CEO can see you in the afternoon, and haven’t time to see tomorrow because CEO is very busy. Can you arrange here? (Xin lỗi đã để ngài chờ lâu. Tổng giám đốc của chúng tôi có thể gặp bạn chiều nay. Và không có thời gian để gặp ngày mai bởi vì rất bận. Bạn có thể sắp xếp tới đây được không?)
-Ok, I will talk boss of the company. If my boss is really ok, he will be becoming. ( Được, tôi sẽ nó lại với lãnh đạo của công ty. Nếu được boss của tôi sẽ tới)
-Ok, see you again! I hope it! (Được, hẹn gặp lại. Tôi hi vọng nó!)
-Me too. (Tôi cũng vậy)
Cuộc hôi thoại đến đấy là chấm dứt, cô thư ký lại quay trở lại bàn chính báo tin lại cho Thư: