Một khoảng thời gian sau khi cả hai đã thảo luận qua về hợp đồng, Long mới đứng lên ra về. Trước khi ra về anh nói:
- Anh chỉ ở đây 2 hôm nữa thôi, vừa giải quyết hợp đồng chúng ta vừa đi chơi hẹn hò luôn được không?
Thư cầm tài liệu để lên bàn, nghe anh nói vậy không khỏi quay ra nhìn anh, ngẫm nghĩ bản thân cũng chỉ ở đây nốt 2, 3 hôm để giải quyết vốn, còn về Việt Nam họp cổ đông, quá bận để dành thời gian cho chuyện hẹn hò. Có lẽ khoảng thời gian này là thích hợp nhất rồi. Thư cũng đáp:
- Hiện tại cũng có thời gian, chắc được. Chỉ là trước hết hai công ty nên hoàn tất hợp đồng trước đã.
- Đương nhiên, anh sẽ nhanh chóng cử luật sư và thư kí tới đây kí hợp đồng với bên công ty em. Anh cũng không muốn trong khoảng thời gian chúng ta hẹn hò có bất cứ việc bận gì!
Long vốn tâm trạng tốt, thấy mình được khen vậy cũng không khỏi không cười. Anh lên tiếng:
- Thông báo với toàn bộ nhân viên công ty, hôm nay được tan sở sớm một tiếng, ngày mai đi làm bình thường.
- Tốt quá! Tôi đi thông báo với các ban ngay!
Anh thư kí nhanh nhẹn ra ngoài, phấn khởi thông báo tới từng ban một. Công ty như bừng sức sống, ai ai cũng vui vẻ, phấn khởi, cố hoàn thành nốt công việc rồi tan sở, hiếm khi boss cho tan tầm sớm như vậy. Phải gọi là lâu lắm rồi mới đúng!
Ngày hôm ấy toàn công ty về sớm, đến cuối cùng Long ở lại một lúc rồi mới trở về khách sạn.
Long về đến nhà đã 6h hơn, tắm rửa, thay quần áo trước đã tới gần 7h. Anh tính xong xuôi đi ăn tối, nghĩ tới Thư, anh lại nhắn tin cho cô hỏi han:
- Ăn tối chưa? Chưa thì đi ăn với anh!
Mấy phút sau mới có tin nhắn hồi lại: ‘Đinh đinh… đinh đinh..’
- Ok, em chưa ăn! Em đang ở công ty.
Long nhanh tay nhắn lại:
- Anh qua công ty đón em đi ăn!
- Được! _ Tiếng tin nhắn lại kêu ngay sau đó.
Long nhìn dòng chữ không khỏi vui vẻ, lấy áo khoác dày cùng khăn quàng cổ rồi ra khỏi phòng, xuống gara lấy xe để đón cô…
Chiếc xe lăn bánh nhanh trên tiếng đường nhựa bằng phẳng, phảng phất hạt tuyết bám trên đường, trên cành cây và trên kính. Dù tuyết đang rơi, khí trời có lạnh nhưng nghĩ đến việc đón Thư, cả hai cùng đi ăn tối mà ấm lòng…
Bốn bánh xe cuối cùng cũng dừng lại ven đường, đối diện với công ty Thư. Long lại lấy điện thoại trong túi quần ra, gọi điện cho cô.
Thư lúc này cũng vừa xuống tầng một, đang tính đi ra ngoài đợi anh tới. Bỗng tiếng chuông điện thoại âm vang vang lên, phá đi sự tĩnh lặng vốn có ở đây. Thư nhìn thấy tên Long hiện lên màn hình, nghe máy:
- ALO!
- Xuống đi, anh đang ở vệ đường đối diện.
- Em cũng tới cửa ra vào rồi, ra ngay đây!
Thư cúp máy, đi nhanh ra khỏi công ty. Lúc đi ra cô có gặp hai người bảo vệ đang ngồi trong căn sép, nhìn họ gật đầu một cái như lời chào, rồi cũng lướt qua khỏi cổng chính. Từng bước chân cô hướng tới chiếc xe ô tô trắng đối diện mà đi tới.
Long đúng lúc quay ra cửa kính nhìn thấy bóng dáng cô đang đi tới, lại nghĩ tới ngày hôm qua cũng thấy cô bước tới một chiếc xe khác như vậy, có chút quen thuộc mà khác lạ. Quen thuộc bởi nhìn cô vẫn vậy, còn khác là cô không còn hướng về chiếc xe khác, anh không âm thầm nhìn cô từ xa nữa. Hiện tại, cô đang tiến về chiếc xe của anh, tiến về phía này có anh, anh có thể nhìn trực tiếp cô, thật tuyệt vời làm sao…!!!
Long lịch thiệp bước xuống xe. Anh tối nay ăn mặc khá đơn giản, áo sơ mi và áo len bên trong, áo dạ to đen khoác ngoài chùm cả người, đeo khăn ống quàng cổ, nhìn khá ấm áp. Còn Thư, không còn là bộ đồ công sở chiều nay anh đã thấy ở công ty nữa, cô lúc này ăn mặc đơn giản hơn: giày thể thao, quần bó đen, áo len cao cổ đỏ đo bên trong, bên ngoài khoác áo dạ to cùng tông màu với anh. Hai người không hẹn mà mặc cùng tông màu áo, có lẽ do vốn dĩ tông màu của hai người đã vốn tương đồng. Thư tiến tới ngày càng gần Long hơn, mỗi bước chân càng gần hơn. Giữa màn đêm, nền trời tối của điểm tí ánh sao đã nhạt nhòa, những bông tuyết lững lờ giữa không trung, hai con người hiện lên càng sống động hơn…
Khi cô đi tới, Long đã mở cửa sẵn cho cô. Thư thuận theo ngồi vào trong xe. Long đóng cửa rồi chạy vòng quay trở lại ghế lái. Chiếc xe không lâu sau đó rời đi mất…