Trong khi đó, Thiên lại đi quanh quẩn giết thời gian, lên tiếng:
- Thằng khỉ đấy đáng bem, đi từ Hải Phòng lên đây đã mệt, đứng đây chờ nó tao cảm tưởng tao sắp cắm được rễ ở đây rồi!
Phong gật gù, định nói tiếp nhưng đúng lúc tiếng phát thanh từ sân bay vang lên:
- Chuyến bay từ nước Anh về sân bay Tân Sơn Nhất chuẩn bị hạ cánh
- Flight from England to Tan Son Nhat International Airport to land
Phong đứng bật dậy, nghe vậy không khỏi cảm thán:
- Đây rồi!
Thiên và Phong cùng đi tới đứng chỗ hàng rào, hai anh đều hướng mắt nhìn về lối đi ra.
Khoảng 15 phút sau, từ lối ra lần lượt dòng người đi ra, cùng với va li và xe đẩy đống hành lí khác. Không khí bắt đầu rầm rộ hẳn lên khi người này người nọ đón người thân, như hai anh.
Hòa vào dòng người đang lũ lượt đi ra, Long và Thư đi ra, anh đẩy xe chứa hành lí của hai người, Thư cầm túi xách của cô và của anh đi sánh đôi bên cạnh. Phong nhìn mãi mới ra Long, nhưng đến khi nhìn ra người đi cạnh thằng bạn thì không khỏi đứng hình mấy giây. Phong huơ huơ tay chỉ cho Thiên thấy, Thiên cũng như vậy. Cả hai quay ra nhìn nhau, mắt chữ a mồm chữ o đều ngạc nhiên vô cùng.
Long từ xa đã nhìn thấy hai thằng bạn, cảm thán trong đầu: “Không ngờ hai thằng khỉ này đến đây thật, quả này xong đời với Thư rồi”.
Thư lúc này cũng nhìn thấy hai người họ, không khỏi thắc mắc sao họ lại biết mà tới đây, cô đương nhiên đủ thông minh để đoán xem ai làm ra chuyện này. Thư cau mày, nhìn Long, nói nhỏ, gằn từng chữ:
- Xác định chết chắc đi!
Long nghe tới đây mà lạnh sống lưng, giọng hài hòa cố bào chữa:
- Bình tĩnh, anh sẽ giải thích sau!
Thư mặt lạnh nhìn anh, cố tình đi vượt trước anh. Long thấy cảnh này đã biết mình “toi”, chỉ biết cố gắng đi ngang bằng cô. Cả hai cùng tiếng về phía Thiên và Phong đang đứng…