Thư được ba người họ trở về nhà của mình, sau đó Thiên với Phong đưa Long về nhà chung của ba người họ để anh cũng nghỉ ngơi, rồi cả hai mới mang cặp tới trường.
Trường Trung Đông, lúc này cũng là giờ ra chơi 15 phút…
Chi và Quỳnh cùng kéo nhau xuống dưới căn tin mua đồ ăn sáng và ăn ngay tại đó. Lúc đang ăn nó nhận điện thoại từ Thư:
- Alo, Thư à? Gọi gì thế?
- Gọi báo với hai người là tôi về Việt Nam rồi, giờ đang ở nhà.
Quỳnh vui vẻ ra mặt, cũng quay ra nói nhỏ với Chi bên cạnh: “Thư về rồi, đang ở nhà rồi”. Chi đương nhiên nghe tin này không khỏi vui mừng, lâu rồi cả lũ không có thời gian đông đủ ở nhà. Thế là Chi cũng dán tai vào gần nó, cố hóng hớt nghe chuyện. Thư lúc này đang nói:
Đầu giờ chiều, Thư mới ngủ dậy. Sự mệt mỏi của cô cũng đỡ hơn một chút.
Đi xuống dưới nhà, vắng tanh. Cả Quỳnh, Chi không có ở nhà, không gian rộng lại càng im ắng hơn. Bụng cô bắt đầu réo kêu đói, Thư tiến về phía phòng bếp…
Tới gần bếp, bên trong vọng ra tiếng sột soạt, tiếng rửa bát và tiếng ngâm nga hát. Cô đoán ông quản gia đang ở trong bếp. Đứng ở cửa, nhìn bóng người đang cắm cúi rửa đông bát đũa, mái tóc đã bạc gần hết, dáng người dong dỏng cao, quả nhiên cô đoán đúng.
Thấy có tiếng người, ông quản gia quay ra, mới đầu nhìn thấy cô có hơi bất ngờ, vì chính ông không biết cô về nhà từ khi nào, sau mới không lạ lẫm gì nữa, nhìn cô cười:
- Chú vừa làm bánh, để ở kia kìa, cháu đói thì lấy ăn, chú làm cho cả ba đứa.
Thư đưa mắt nhìn theo hướng tay ông quản gia chỉ, thấy cái bánh crep matcha vô cùng đẹp để trên bàn. Thư nhìn ông cười nhẹ, giọng nhẹ nhàng nói:
- Bánh đẹp thật đấy chú, nhìn không nỡ ăn.
Ông quản gia vừa rửa bát vừa nói, khóe miệng khẽ cong, hình như ông đang cười: