Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh Lùng

Chương 72



Tối, Thư xuất hiện một mình ở bar Light. Hội Tam Quỷ đứng sẵn ở ngoài cổng chính đợi cô. Cả ba tựa vào bức tường cũ kĩ theo năm tháng, đang nói chuyện với nhau, nhưng cô không biết chuyện gì, vì cô đang đứng ở cách đó khá xa. Nhìn lại đồng hồ đeo tay, vừa đúng 9h, Thư không ngần ngại đi thẳng về phía tụi nó đang đứng. Không một câu nói gì, chỉ nhìn nhau đã đủ hiểu ý lòng, cả bốn người tiến vào trong bar.

Tiếng nhạc xập xình vẫn náo nhiệt như vậy, con người thoải mái tùy hứng vui chơi, nhảy nhót, tán gẫu. Dù chỉ mới 9h, quán cũng kha khá người, chỉ nửa tiếng nữa thôi, chỗ này chả khác nào cái chợ vỡ, ồn ào, đông đúc, kẻ ra người vào, ăn uống lê thê rượu, bia. Nào là tiếng cụng ly vang lên quen thuộc, nào là tiếng nói, tiếng cười của con người, hòa cùng tiếng nhạc tạo thành thứ âm thanh không rõ do ai sáng tác nhưng mà thú vị, khiến người ta cảm thấy khoan khoái…

Bin dẫn đầu hướng đi tới lối rẽ đến khu phòng vip. Cả dãy cũng chỉ có 5 phòng, lối đi cũng không rộng rãi là mấy, nhìn qua tưởng tầm thường nhưng không phải, cái đẹp đẽ lại ở bên trong không gian căn phòng. Phòng vip mà cả lũ đi tới là phòng cuối cùng, phòng to nhất, sang nhất trong các phòng còn lại.

Đứng trước cửa phòng, Bin gõ cửa thay cô. Từ bên trong, một giọng nói ồm ồm vang lên:

- Mời vào!

Bin đẩy cửa, rồi cả bốn người cùng bước vào. Điều đầu tiên khiến cô chú ý tới là bên trong này thật đông người, đa số hầu hết toàn đứng, riêng chỉ có một người, người đó ngồi trong chỗ khuất, khá tối, cô không rõ khuôn mặt như thế nào.

Bin tới trước mặt hắn, giọng hài hòa nói:

- Chào anh Cao, hôm nay mạn phép hẹn anh gặp một người.

Người đó giọng vẫn ồm ồm, lên tiếng:

- Ngồi xuống trước đi đã!

Thư đứng sau Bin, không nhìn rõ mặt nên không biết hắn vẻ mặt như thế nào, chỉ qua giọng nói cô biết người này là kiểu người trầm ổn, khá linh hoạt.

Đương nhiên nghe vậy cả bốn cùng ngồi xuống, cô chọn vị trí ngồi giữa, đối mặt với người đó, mấy người còn lại ngồi kế bên cô.

Hắn hơi nhếch mép cười, cô nhìn thấy rõ, vì khoảng cách cả hai cũng không phải là xa gì, chỉ cách nhau một cái bàn thủy tinh ở giữa. Cô tính lên tiếng, nhưng không ngờ người đó nói trước:

- Đã lâu không gặp, Lã Thiên Thư!

Đúng như dự đoán, ông ta biết cô. Tam Quỷ nghe người đó gọi tên cô cũng không ngờ tới, vì chưa giới thiệu gì về nhau cả.

Thư vẫn bình tĩnh, không ngại cười khểnh lại, đáp:

- Đúng là đã lâu, mấy năm rồi, ông Cao Chí Văn.

Người đó ậm ừ, nhấp môi ly rượu màu hổ phách, đưa mắt tới nhìn cô chằm chằm mà không lên tiếng. Bin gãi đầu, xen vào nói:

- Hai người biết nhau à???

Thư lắc đầu, tùy hứng cười, nhưng không mang tư vị gì, hờ hững đáp một chữ “không”. Tam Quỷ rơi vào trạng thái khó hiểu, đầu quay vòng vòng.

Người đó ngồi đối diện hưởng ứng điều cô vừa xác nhận, gật gật đầu, sau lại lên tiếng:

- Mấy người khác ra hết ngoài đi, có lẽ hai chúng ta nên nói chuyện một cách đàng hoàng rồi phải không?

Thư đồng ý, cũng quay ra nói với bọn Tam quỷ:

- Mấy đứa cũng ra ngoài đi.

Zen ở bên cạnh, ghé vào tai cô hỏi nhỏ:

- Như vậy được không?

- Sẽ không sao, bảo hai đứa kia ra ngoài đi!_ Thư nhẹ giọng khẳng định

Tất cả đều lần lượt ra ngoài như đúng ý của hai người, cánh cửa khép lại. Căn phòng vip rộng rãi chỉ còn cô và người đó, cả hai tự dưng giữ im lặng. Cô nhận ra căn phòng cách âm khá tốt, rõ ràng ngoài kia tiếng nhạc to như vậy nhưng nghe cũng không rõ ràng gì, thỉnh thoảng tai thính thì còn nghe thoang thoảng một chút giai điệu.

Bỗng tự dưng cánh cửa được đẩy ra, một nam phục vụ tiến vào và trên khay là một ly rượu, cùng loại với người kia. Thư không biết ai gọi, nhưng tự nhiên có rượu uống cô cũng không ngại nhận…

Sau lần này, thực sự căn phòng chỉ còn hai người. Người đó bắt đầu hỏi:

- Cô tới đây gặp tôi, có chuyện gì??? Tôi nghĩ chúng ta không có chuyện gì để gặp nhau?

- Có lẽ là như vậy, nếu như tôi không biết được một số chuyện trước kia của bà Ánh Mỹ?!_ Thư hờ hững đáp

- Chỉ thế thôi sao? Nói luôn mục đích chính của cô đi?

Người đó vặn hỏi, giọng lúc này có chút thay đổi, âm hưởng giọng nói cũng tăng lên. Thư thẳng thắn nói:

- Tôi cũng không thích vòng vo. Nhi không phải là con của ông với bà Mỹ đúng không?

Hắn ta cười, lại hỏi:

- Hình như câu hỏi này có vấn đề, đáng lẽ ra cô phải hỏi là nó có phải là con của ba cô với bà ta không chứ?

Thư lại cười, không có ý đáp lại câu hỏi vừa rồi của hắn.

Hắn ta đương nhiên lại thấy không vui trước vẻ hờ hững này của cô, nhưng cũng đáp lại:

- Không phải!

Một câu nói cụt lủn nhưng lại đúng vấn đề mà cô cần giải đáp.

Thư nhấp môi rượu, hài lòng đáp:

- Tốt!

- Cô chỉ tới đây để biết chuyện đó thôi sao? Tôi nghĩ cô vẫn chưa đạt được mục đích của mình _ Người đó ngỡ ngàng, giọng không được tự nhiên hỏi

Thư cười khỉnh, đương nhiên không dễ dàng thế:

- Ông xem ra khá hiểu về tôi thì phải. Tôi được biết dạo này ông và bà Ánh Mỹ hay gặp nhau?

Thư nói tới đây ngừng lại, ánh mắt hướng về người đàn ông trước mặt, quả nhiên ông ta hơi đứng hình, dù chỉ là nhất thời nhưng cô lại nhìn ra điều đó và cô rất hài lòng về chuyện này.

Người đó đang cố giữ vẻ lãnh đạm trước mặt cô, hắn lại lần nữa đưa ly rượu đến trước mặt, một hơi uống sạch. Ngay sau thái độ lại thay đổi, giọng nói hắn ồm ồm vang lên:

- Cứ coi như cô đúng, nhưng cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết sao???

- Đương nhiên tôi không ngu dốt tới mức nghĩ ông tự nói ra. Chúng ta trao đổi gì đó, công bằng!

Thư thế chủ động đề nghị, giọng nói vẫn trầm ổn như vậy, khiến cho người đối diện khó nắm bắt. Cũng không để mình rơi vào thế bị động, người đó đáp:

- Quả nhiên là một cô gái thức thời, bảo sao bà Mỹ không bao giờ thắng được cô. Muốn trao đổi sao, được, cô nói thử xem như thế nào?

- Lũ Tam Quỷ nói với tôi ông thích nhất là rượu ngon. Bar Light sắp nhập 3 lô rượu ngon, tôi không ngại tặng ông đâu_ Cô hờ hững đáp

- Một lô thôi sao??? _ Ông ta vui vẻ hỏi lại

- Chỉ cho ông 1 lô, tòan là rượu ngon số lượng có hạn_ Thư vẫn lạnh nhạt nói

Ông ta gật gù nghĩ ngợi một lúc. Thư lại tiếp tục nói:

- Thật là lạ, ông hợp tác với người đã từng từ bỏ mình vì tiền, không nghĩ tới bà ta lợi dụng mình sao?!

Cuộc trò chuyện rơi vào trầm tĩnh một lúc, lời nói của cô đánh đúng vào tâm tình hắn. Thư ngả người về sau ghế chờ kết quả. Đúng 10 phút, không thấy có bất cứ lời nói nào, Thư mất kiên nhẫn đứng dậy. Trước khi đi buông một câu:

- Xem ra lần này không thể hợp tác được rồi!

Giày cao gót kêu từng tiếng theo bước chân của cô, lộc cộc nghe mà lạnh lẽo. Người đó dừng suy nghĩ, lên tiếng:

- Khoan đã, xem ra cô biết nhiều chuyện hơn tôi tưởng. Tôi sẽ nói cho cô biết, với một điều kiện nữa, về Nhi, đừng làm tổn thương nó.

Thư nhíu mày trog lòng thầm tự hỏi tại sao ông ta lại quan tâm con bé thế? Thư lại hỏi:

- Đối với tôi công bằng chỉ là 1 với 1, tôi nghĩ ông nên cho tôi một lí do hợp lí để xem xét???

Người đó nhìn cô, biết cô đang nghi vấn điều gì, bình tĩnh nói:

- Một đứa trẻ tổn thương trong cuộc chiến gia đình, tài sản, không đáng.

Trong bóng tối, cô không rõ vẻ mặt hắn như thế nào, chỉ cảm thấy âm sắc nói đã thay đổi, không phải vẻ ồm ồm, lãnh đạm nữa, mà có chút nhẹ nhàng.

Cô im lặng một chút, nghĩ về chính bản thân mình và về nhỏ Nhi, đành thỏa thuận nói:

- Được, nhưng trong giới hạn nhất định!

- Một lô rượu quý với một lời hứa này xem ra tôi quá hời rồi! _ Hắn cảm thán một câu

Thư vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi. Người đó nói tiếp:

- Người đàn bà đó, nói thế nào nhỉ, thuê tôi theo dõi và bắt cóc đe dọa cô, nhàm chán.

Cô nghe vậy không khỏi cười khỉnh, đáp:

- Nghe có vẻ xem như ông đang bất mãn?! Chả nhẽ vì bà ta theo ba tôi bỏ ông thôi sao???

Người đó đứng dậy, hai tay đút túi quần, dáng vẻ cao ráo, cao cũng phải hơn cô một cái đầu, tiến dần về phía cô, tiếp lời:

- Bất mãn?! Đúng vậy! Tôi thành ra thế này cũng nhờ cô ta!

- Thế sao ông lại có ý bảo vệ Nhi?! Ngay cả khi nó còn nhỏ ông cũng đã hay để ý tới nó?

- Cô đang cố moi thông tin nữa sao???

Hắn giễu cợt nói, giọng nghi vấn hỏi cô, xong lại cười to haha một tiếng, nghe mà rợn tóc gáy. Cô xoay lưng, đối diện với cánh cửa, tay nắm vào núm xoay. Trước khi đi cô hỏi lại một câu:

- Sao ông không làm theo lời bà ta nói, chắc thế sẽ có được số tiền hậu hĩnh lắm???

- Một, nhàm chán. Hai, không đáng. Ba, trả nợ, lần này coi như trả món nợ ân tình khi xưa! Một ngày nào đó cô sẽ nhớ ra thôi, không ai nợ ai!

Nghe tới đây cô khẽ nhíu mày, quả nhiên lời nói của hắn khiến cô khó hiểu, nhưng rồi lại không quan tâm nữa, đành nói:

- Thỏa thuận cũng hoàn, mong hợp tác vui vẻ, cáo từ đi trước!

Cô nói xong rồi mở cửa đi ra ngoài. Cửa dần dần đóng lại, chỉ còn người đó trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng hiu hắt càng khiến căn phòng càng trở nên ảm đạm.

Thư bỏ đi thẳng, đi qua bọn Tam Quỷ chỉ nói một câu ngắn gọn “về trước” rồi đi mất dạng. Bước chân vẫn bình tĩnh như vậy mà rời đi, tới bãi xe lấy xe. Không lâu sau đó cả người và xe đều đã không còn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.