Tình Yêu Của Một Chú Dê Con

Chương 14



“Ngươi là ai?”

“Ta là tiểu dương…”

“Y là ai?”

“Y là tiểu lang…”

“Vì sao y gọi ngươi là cha?”

“Bởi vì lão đa y bảo ta chiếu cố y.”

“Lão đa y chết như thế nào…?”

“Bị người hại chết.”

“Vậy y… y chết như thế nào?”

“Y sẽ không chết… Nếu như y chết, ta sẽ chết cùng y.”

Lúc dương gia gia ta tỉnh lại, như một giấc mộng, nhớ về hồi ức vẫn chưa cũ, nhưng lại tựa như đã từ rất lâu rồi.

Đã lâu rồi tiểu hài tử không ghé qua ngoạ thất. Y bảo không hiểu vì sao quốc khố trống rỗng, không chỉ trống rỗng, thậm chí còn tiêu hao. Vì vậy y phải bôn ba bên ngoài, phải tra tìm từ trên xuống dưới. Y phải biết khoản tiền khổng lồ kia rốt cuộc đã bay đến nơi nào.

Hy vọng là tìm được, bằng không thì ta tình nguyện đổi toàn bộ khoản tiền đó thành tiền vàng, đổ đầy hồ bơi, để tiểu dương ta được tự do bơi lượn trong tiền tài.

Tiểu hài tử chưa tới, tiểu hài tử vẫn chưa tới.

Có lẽ là một năm, có lẽ là hai năm. Tiểu hài tử có vô số thời gian có thể tiêu xài.

Ta không giỏi kết bạn. Biến thành người thì làm sao? Ta chỉ là dương. Một tiểu dương bình thường trong đàn dương.

Dần dà cung nữ cũng lười biếng hầu hạ, ta biết đó gọi là thất sủng.

Một ngày trước khi bị mạng nhện phủ đầy mặt, ta trốn ra khỏi cung điện.

Ngày đó hoa nở vô cùng rực rỡ, hoa khắp nơi, tựa như không thể đợi chờ, tựa như vui cười, lại tựa như ưu thương… Giữa mùa hè sắp qua, nỗ lực nở hoa, dốc sức nở hoa, cuối cùng nở hoa.

Trời xanh giăng khắp, trải rộng vô bờ.

Gió thổi qua, những bông hoa vẫn còn ngày nào lần lượt rơi xuống… Hoa rời cành, vẫn muốn khoe sắc toả hương một lần cuối.

Như ngoái nhìn lần cuối, vẫn muốn thu vào mắt nhan sắc không phấn son chốn lục cung.

Mỉm cười lần cuối, vẫn muốn nét cười hoa khai nguyệt lạc.

Người ta bảo, tráng sĩ sợ nhất bệnh lâu năm quấn thân, anh hùng tuổi xế chiều; mỹ nhân sợ nhất tháng năm nhanh đến, hồng nhan mau phai…

Dòng chảy thời gian có thể thay đổi tất cả, có thể nhuộm chân tình thành đồng tình, chỉ còn lại củi gạo dầu muối, còn lại bụi bậm tro tàn…

Ấn trên giường, ta để lại một manh giấy, là thư vĩnh biệt của ta, câu thơ xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng lắm mới thấy được chữ ——

“Tứ thủy lưu, biện thủy lưu, lưu đáo qua châu cô độc khẩu, ngô sơn điểm điểm sầu…

Tư du du, hận u u, hận đáo quy thì phương thủy hưu, minh nguyệt nhân ỷ lâu…

(Sông Biện trôi, Sông Tứ trôi,

Về bến Qua Châu nước chảy xuôi.

Non Ngô mấy ngậm ngùi.

Nhớ chơi vơi,

Hận chơi vơi,

Hận đến ngày về mới tạm nguôi.

Tựa lầu, trăng sáng soi.

Trường tương tư – Bạch Cư Dị, người dịch: Nguyễn Thị Bích Hải)

Tiểu hài tử, ta đi đây.

Điểu không còn nguyện sống trong ***g, dương không còn muốn chạy nhảy. Ta đi đây, chờ người thật khó quá. Chờ được thì làm sao? Không chờ được thì thế nào? Ta đã nghĩ thứ ta hiểu nhất là đợi chờ, sau lại phát hiện, thứ ta không hiểu nhất mới là chờ đợi…

Tiểu hài tử! Hãy để những hồi ức tốt đẹp còn lại trong ta, đừng ngoảnh lại!

Đa tự. ”

‘Hà xử địch, chung dạ mộng hồn tình mạch mạch, trúc song tông vũ lự song tích. Ly nhân sổ tuế vô tiêu tức, kim đầu bạch, bất miên đặc đích trọng tương ức’. Có lẽ thật lâu về sau, khi lông dương của ta đều rơi sạch, ta vẫn còn có thể nhớ lại chuyện cũ. (Tiếng sáo nơi đâu, suốt đêm mộng hồn đưa tình, mưa nhỏ giọt bên cửa sổ trúc. Người chốn xa bao năm không tin tức, nay đầu bạc, đêm không ngủ trằn trọc nhớ thương.)

Trước đây, các lão dương rất thích kể những mẩu chuyện xưa xinh đẹp cho bọn ta… Cây đậu thần chọc trời, hoa ước nguyện bảy màu, cầu vồng rực rỡ…. Những cố sự đẹp đẽ không thể chối từ…

Chỉ trước khi tiêu tan, hồi ức mới có thể tàn tồn.

Hoa viên rất rộng, vô cùng rộng, kéo dài khắp chân trời. Chân trời ở nơi nào? Có lẽ ở nơi xa kia, hay trong nằm trong tim người…? … … A? Ngươi hỏi ta cái gì… Ác, là vầy… Ta muốn leo tường chạy trốn, mà tìm hoài hổng có thấy tường…

Sau đó ta tìm thật lâu, rốt cục cũng thấy được tường, lại bỏ ra thật nhiều thời gian để tìm lỗ chó, rốt cục cũng tìm được lỗ chó. Lúc chui ra khỏi lỗ chó, thậm chí còn gặp được người.

Đúng vậy, người. Ta hỏi hắn: “Tiểu Bạch, vì sao ngươi ở chỗ này…?”

Tiểu Bạch trả lời: “Nam nhân của ngươi muốn chỉnh tử ta, ta không cam lòng, cho nên chờ ngươi ở đây, muốn đi đâu thì cũng phải chịu tội thay y trước đã.”

Ta gật đầu, hiểu rất rõ ràng, thì ra Tiểu Bạch chịu không nổi phong kiến lễ giáo, cùng phong kiến thống trị bóc lột tàn bạo, nên quyết định thoát khỏi cái xã hội cũ vạn ác này. Vì vậy ta nói: “Vừa lúc ta cũng muốn đi, vậy chúng ta cùng đi đi.”

Tiểu Bạch nghe được lời nói thân thiết này của ta, cư nhiên còn ra lùi một bước ra vẻ rất sợ hãi, sau đó hỏi: “Ngươi nghĩ rằng ta đang nói giỡn sao?”

Ta nói: “Ít ra là còn ta nghiêm túc.”

Khuôn mặt dễ nhìn của Tiểu Bạch đã bắt đầu méo mó, kỳ quái, có cái gì đó rất sợ hãi. Tiểu Bạch xoát cái chĩa dao găm đến. Ta nhìn thấy lại càng tin tưởng xông xáo. Đây mới là chí hướng a, ai dám ngăn trở con đường tìm tự do của chúng ta nào? Gặp lang giết lang, gặp dương giết dương, ngay và luôn!

Tiểu Bạch hỏi: “Ngươi không sợ ư?”

Ta nghĩ, chắc hắn đang hỏi ta là lúc giết lang giết dương, có thể áy náy và lo sợ vì sát sinh hay không. Thế là bèn đáp: “Chết thì làm sao? Người chỉ sống có một lần thôi mà, sao phải xoắn?” Kỳ thật cái này cũng là đạo lý rồi, người khác chết ăn thua gì đến chuyện của ta.

Tiểu Bạch đã mặt vô lang sắc. Phía sau đột nhiên có thêm một đứa chui lỗ chó ra, y hô to một tiếng: “Dừng tay!”

Ta nhìn qua, cư nhiên là tiểu hài tử lâu lắm rồi chưa gặp… Ách, hình như y trưởng thành hơn một chút, hình như đẹp trai hơn một chút… Không được! Ta nhất định phải giữ vững lập trường cách mạng! Bình tĩnh!!! Bình tĩnh a!!!!!!

Vì vậy ta hét lớn: “Đừng đến đây!!”

Không biết vì sao, tiểu hài tử vừa nghe thấy câu này, hai hàng nước mắt chợt rơi xuống, y nói: “Đứa ngốc, đến lúc này ngươi vẫn còn quan tâm ta… Bạch Nhãn Lang! Ngươi muốn giết người thì giết ta đi… Nếu ngươi dám động đến một sợi lông của y, ta liền cắt ngươi cắt ngươi lại băm ngươi a băm ngươi a quăng xuống ao phân xoắn ngươi a xoắn ngươi a lấy đem cho heo ăn!!!”

Ta không hiểu tiểu hài tử đang nói cái gì, thế nhưng Tiểu Bạch bỗng hét lớn một tiếng: “Ngươi cho là lão tử không dám à!”

Nói xong Tiểu Bạch liền cầm dao vọt tới. Tiểu hài tử dường như không kịp phản ứng, lập tức bị ám toán. Ta thấy không ổn, chuyển người về phía trước, sau đó chắn trước tiểu hài tử…

“Ô… Đau quá…” Lưỡi dao sắc nhọn ghim vào ngực ta thật sâu. Ta nhìn thoáng qua tiểu hài tử đang ngây ngốc, hỏi y: “Ngươi không sao chứ…?”

Tiểu hài tử đột nhiên hét lớn một tiếng, đánh ra một chưởng. Tiểu Bạch đã bị y đánh bay. Tiểu hài tử ôm ta, liên tục giúp ta cầm máu, nhưng máu ra càng nhiều, thế nào cũng không cầm lại được.

Ta thấy y không ngừng rời nước mắt. Đừng khóc, đừng khóc… Ta nghĩ, ngươi khóc, ta ở đây ngực đau đến lợi hại. Nguyên lai ta đã… yêu y sâu đến nhường vậy rồi.

Sâu đến mức tự do cũng có thể từ bỏ. Chết cũng không còn đáng sợ nữa.

“Tiểu hài tử…” Ta nói: “Ngươi phải sống tốt… Ngay cả niềm vui và hy vọng của ta… ngươi cũng phải thoả mãn. Phải mỉm cười… thật hạnh phúc…… Phải mỉm cười mà sống…”

“Cha! … Đừng bỏ ta…” Tiểu hài tử thấy không cầm máu được… khóc oà lên.

Ta nói: “Trên đời này có rất nhiều dương, đều giống như ta… Trắng trắng… Nộn nộn… Ngươi tìm lấy một con, cũng là tiểu dương… Tiểu dương a…”

“Không không không!!” Tiểu hài tử liều mạng hét lên: “Ta chỉ thích ngươi… Nếu như ngươi đi, ta sống thế nào…”

“Nghe lời ta!” Ta giãy dụa muốn vươn tay xoa mặt tiểu hài tử một lần: “Đứa ngốc, ngươi biết vì sao lúc đầu ta luôn kiên trì, nói ngươi nhất định phải gọi ta là cha không? Tiểu dương trên thế giới này… có rất nhiều rất nhiều… Thế nhưng tiểu dương có thể khiến ngươi gọi cha… chỉ có một… … Ngươi phải nhớ ta đấy, cho dù ta chết đi…”

“Cha! Cha!!! …” Tiểu hài tử gào khóc.

Ta từ từ nhắm mắt lại, hoa lìa cành bay khắp bầu trời, chậm rãi rơi trên người, trên mặt ta.

Ngày hôm nay, đẹp như thế, đẹp như thế, đại khái là rất thích hợp để chết đi. Thế nhưng… Thật không nỡ a…

Không nỡ… … … … …

Thủ hạ của tiểu hài tử cũng dần chạy đến, bọn họ làm thành một cái vòng nhỏ hẹp, trầm mặc một lúc lâu, như mặc niệm cho ta… Sau cùng có một thuộc hạ, rốt cục nhịn không được, mở miệng: “Đại vương…”

“Hỗn trướng… Gì chứ?!!” Tiểu hài tử phẫn nộ hỏi.

“Đại vương… Cái kia… Ngươi còn nhớ… Cái kia không…?”

“Cái kia cái gì người nào a? Nói bậy nói bạ tao đấm phát chết luôn!!!” Tiểu hài tử mắng.

“Là cái kia… Hoàn hồn thuật a, là cái pháp thuật sơ cấp mà tiểu lang chúng ta đã học qua từ hồi nhà trẻ a…”

Ta vừa nghe, thiếu chút nữa lên tăng xông bỏ xừ. Hay thật, ta nói tiểu hài tử nửa ngày lấy tay chắn cái gì, ngay cả thuốc đỏ cũng không dùng, hóa ra là sợ choáng váng nên quên bẵng đi mất…

Ta nhìn tiểu hài tử còn đang chấn kinh, vội vàng nghẹn ra một câu, nói với thằng thuộc hạ: “Cái đờ mờ, Đại vương của các ngươi ngốc, ngươi cũng ngốc nốt… Mau mau mau… cái thuật gì đó… mau sử dụng cho lão tử ta ngay!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.