Tình Yêu Của Một Gã Trai Bao Hèn Mọn

Chương 52: 52: Đi Nghỉ Dưỡng




Hai tháng sau, dự án game của họ cuối cùng cũng vì sự tăng ca không ngừng nghỉ của tất cả mọi người mà hoàn thành một cách xuất sắc.

Họ cũng đã tổ chức chạy thử nghiệm thành công, STAR vì vậy đã tặng cho công ty một chuyến du lịch miễn phí khiến ai lấy đều vui vẻ vô cùng.

Dự án này khi vừa tung ra thị trường liền nhận được đánh giá tích cực từ cộng đồng Game thủ, số lượt chơi ngày càng nhiều.

Lợi nhuận thu về cao hơn dự kiến rất nhiều cho nên STAR cũng muốn dùng đãi ngộ tốt nhất cho HOPE.
Một tiềm năng lớn như này nếu không đầu tư kéo thêm chút quan hệ thì thật lãng phí.

Mắt nhìn thấy họ chỉ trong thời gian ngắn có thể cho ra một game siêu khủng như vậy thì STAR còn chờ đợi hợp tác với họ lâu dài hơn.

Thật may bởi vì lần kiện cáo kia họ không tham gia vào, chỉ đứng giữa.

Nếu không họ cũng sợ HOPE sẽ phật ý với họ rồi.
Còn một điều nữa, trong lần hợp tác này, bởi vì sự thể hiện cũng như năng lực của Tuấn Anh gần như được bộc lộ hoàn toàn.

Cậu bỗng sau một lần liền trở thành thần tượng của rất nhiều người trong công ty.

Không chỉ thế, cậu còn gây ấn tượng lớn với STAR qua mỗi lần thuyết trình về dự án.

Lần hợp tác này, ông chủ của STAR đã để con gái rượu của mình đích thân đứng ra, không biết từ bao giờ cô ta liền "đánh giá cao" Tuấn Anh cho nên tìm mọi cách để gặp được cậu ấy.

Lần đi du lịch này cô ấy cũng tham gia.
Vừa đến điểm tập chung cô ấy đã vội vàng nhìn quanh xem Tuấn Anh ở đâu.

Khi thấy cậu đang đứng cùng Quang, Hoàng thì cô ấy liền sải bước đi tới.

Mọi người ở Hope hầu như là nam, có một vài nhân viên nữ nhưng khối công nghệ không phải ai cũng dịu dàng thướt tha như thế.

Vì vậy cho nên nhìn thấy vị thiên kim tiểu thư của STAR này ai lấy cũng đều ngưỡng mộ vô cùng.

Thân hình nóng bỏng, dáng đi thướt tha, nụ cười dịu dàng, giọng nói dễ nghe.

Phải nói là mơ ước của mọi đàn ông ấy chứ.
- Tuấn Anh, anh tại sao lại đứng đây, lại kia mát hơn mà?
- Cô Lisa, cô cũng tham gia chuyến đi này à?
- Anh gọi em là Lisa là được, cô này cô kia làm gì chứ? Em là đại diện bên STAR cho dự án này cho nên đương nhiên phải đi cùng chứ.

- Vậy cô vất vả rồi.
- Sao lại vất vả, đón tiếp mọi người là trách nhiện của em mà.
Cô ta cứ đứng đó câu qua câu lại nói chuyện với Tuấn Anh khiến cậu cũng thấy mệt mỏi và áp lực vô cùng.

Cậu nhanh mắt nhìn quanh, thấy Khôi và Eric đang cùng nhau khiêng đồ cho nên cậu lấy cớ giúp đỡ mà chạy đi.
Lisa cũng không phải bình hoa di động, cô ấy thuộc kiểu người cần năng lực có năng lực, cần diện mạo có diện mạo.

Vệ tinh quay quanh cô ấy nhiều không đếm được.

Cô ấy cũng không phải kiểu người kiêu ngạo, thích liền nói, không thích cũng không ngại nói.

Cho nên khi cảm thấy thích Tuấn Anh cô ấy đã chủ động theo đuổi như thế.

Cô thấy cậu né tránh mình thì cũng không ngại mà tiến tới, càng né cô càng tấn công.
- Mọi người đến đủ rồi thì lên xe nhé!
Tiếng của Mạc Toàn ở đầu xe truyền tới, mọi người nhanh chóng lên xe.

Chuyến đi này Tùng Lâm cũng đi, anh là công thần trong vụ kiện cáo kia cho nên việc tham gia là tất nhiên.

Chỉ có điều, khi anh nói anh sẽ đi thì Quang Minh tên nhóc đó cũng không kiêng dè mà nhõng nhẽo xin đi theo.

Thật hết cách nên anh đành đi xe riêng để không khiến người khác chói mắt.
Tuấn Anh lên xe sau cùng, cậu ngồi ở hàng ghế cuối cùng trên xe, ngồi đây sẽ yên tĩnh.

Cậu nghĩ thế, nhưng cậu đã nhầm..
Lisa cũng chen xuống cuối xe ngồi cùng cậu, vốn cô định ngồi đầu xe, nhưng bản thân giữ chỗ cho Tuấn Anh mà cậu lại đi qua không ngồi nên cô đành xách theo hành lý đi xuống cuối xe ngồi cùng cậu.

Mọi người thấy thế cùng hú nhau cười trêu trọc.

Nhưng cô ấy không ngại.

Tuấn Anh lại vì thế mà có chút không tự nhiên.
Cứ tưởng thế là xong.

Ai ngờ, cuối cùng Mạc Toàn lên xe sau cũng lại chạy về phía cuối xe.

Vốn đang là Tuấn Anh ngồi cạnh cửa, Lisa ngồi bên, nhưng bởi cô ấy nói bản thân muốn ngồi gần cửa một chút do thói quen nhìn ra ngoài khi đi xe nên hai người đổi chỗ.


Nó lại thành ra thuận lợi cho Mạc Toàn ngồi xuống phía còn lại bên cạnh Tuấn Anh.

Bị kẹp ở giữa, Tuấn Anh tính đổi chỗ nhưng nhìn mọi người ổn định hết rồi cậu lại đành thôi.
Dọc đường đi, Lisa nói rất nhiều chuyện, hỏi khá nhiều về bản thân Tuấn Anh khiến cậu phải giả vờ ngủ.

Thế nhưng cậu lại thực sự ngủ, có lẽ do nhiều ngày vất vả rồi cho nên hiện tại ngủ một chút cũng không tồi.

Đường đi có chỗ gập gềnh khiến xe thi thoảng lại bị chồm lên chồm xuống, đầu Tuấn Anh vì thế mà lắc lư theo.

Ban đầu Lisa có ý kéo đầu cậu tựa vào vai cô ấy, cảm giác như vậy cũng không tồi.

Nhưng Mạc Toàn lại nhanh tay hơn kéo cậu ấy tựa vào vai mình.

Anh nói:
- Tôi cao hơn tựa vào tôi sẽ không mỏi cổ.
Lisa nhìn đánh hơi thấy kẻ thù, cô liền không thân thiện nhìn Mạc Toàn đến chướng mắt.

Không làm gì được đành giận dỗi nhìn ra cửa sổ suốt dọc đường đi.
Tới nơi, Mạc Toàn khẽ đánh thức Tuấn Anh dậy.

Bị gọi dậy lúc đang say ngủ, cậu có chút biểu cảm mè nheo lạ thường, cũng là lần đầu anh thấy.

Cái miệng nhỏ chu ra, mày mi nheo lại.

Anh muốn cắn lên môi cậu một cái nhưng cũng chỉ dám dừng lại ở ý nghĩ bản thân.
Cậu tỉnh lại thấy mình tựa vào vai anh thì có chút hoảng hốt, vội nói xin lỗi rồi nhanh chóng chạy vụt xuống xe quên cả mang hành lý.
Lisa chạy theo ngay sau để lại Mạc Toàn ngồi cười tít mắt phía sau.

Vai có hơi mỏi một chút, nhưng cảm giác cũng không tệ, nhất là khi nãy đã tranh thủ tựa đầu vào cậu ấy cùng nhau ngủ.

Giấc ngủ yên bình dù cả hai đang trên xe.

Mọi người xuống hết, anh mới với đi sau đem hành lý của cả Tuấn Anh kéo về.
Mọi người tập trung ở sảnh chờ đông đủ, thấy Mạc Toàn kéo theo đến hai vali mọi người nhìn nhau rồi khi thấy Tuấn Anh hoảng hốt chạy ra đỡ vali của cậu ấy thì cùng ồ lên trêu trọc.
- Tôi mải ngủ đến quên mất thôi, cảm ơn giám đốc.
Mạc Toàn nhìn cậu với ánh mắt rất nuông chiều rồi khẽ ừ một tiếng.


Mọi người cũng không ngại mà ồ lên trêu thêm vài câu.

Lisa đành lên tiếng:
- Chúng ta chuẩn bị nhận phòng nhé.

Em đã phân phòng theo danh sách rồi, theo đó mọi người ở hai người một phòng theo sắp xếp từ trước nhé.

Ai không tiện có thể đổi phòng với người khác nếu họ đồng ý ạ.
Mọi người nhận phòng của mình rồi ai về phòng ấy.

Riêng nhóm Mạc Toàn, Tùng Lâm, Quang Minh và Tuấn Anh còn đứng lại.

Ban đầu là anh và Tùng Lâm ở cùng nhau, anh cũng sắp xếp để Tuấn Anh ở riêng vì số người tham gia là số lẻ, cũng bởi vì việc cậu ấy hóa trang anh không muốn ai nhận ra.

Nhưng sau đó Tùng Lâm đi cùng Quang Minh nên họ ở chung một phòng, còn lại Mạc Toàn lại phải đặt phòng khác.

Không may khách sạn lại hết phòng, anh định thuê sang dãy khác ở.

Thế nhưng như vậy lại rất bất tiện, vì thế Tuấn Anh đành nói:
- Anh ở cùng phòng tôi đi!
Mạc Toàn vui như mở cờ trong bụng ấy chứ.

Anh còn phải thầm cảm ơn sự trùng hợp ngẫu nhiên này nữa.

Anh cung vẻ kéo vali theo sau Tuấn Anh trở về phòng.
Lisa thì nhìn hai người họ tức đến giậm chân.
- Chị Thu, bây giờ tự nhiên em ước em là đàn ông nữa đấy!
Thu là trợ lý cũng là chị họ của Lisa hai người thân nhau từ bé, lần này cô ấy cũng cùng Lisa tham gia chuyến đi này.

Cô cười cười gõ lên trán cô em họ bằng tuổi nhưng tính khí có phần trẻ con hơn cô này:
- Em nói gì thế, em mà làm đàn ông thì có bao nhiêu cô gái theo em chứ? Sẽ còn phiền hơn đám đàn ông bám theo em bây giờ ấy.
Cô phụng phịu cùng đi vào phòng, biết sao được nữa bây giờ.
Trong phòng, Mạc Toàn đang đem quần áo từ vali ra treo lên móc, anh tiện tay đem cả đồ của Tuấn Anh ra treo luôn Tuấn anh không hay biết gì mà còn đang bận lúi húi rửa mặt rửa tay trong nhà tắm.
Bây giờ là gần một giờ chiều, lúc nãy trước khi nhận phòng họ đã ăn trưa rồi nên hiện tại mọi người sẽ nghỉ ngơi tới ba giờ mới bắt đầu đi chơi.

Vì thế Tuấn Anh đem lớp hóa trang rửa đi một lượt.

Mạc Toàn cũng không ý kiến gì, vờ như không để ý.

Khi Tuấn Anh đi ra thấy đồ đã được treo lên cũng chỉ nói: Cảm ơn.

Cậu thản nhiên đón nhận việc ấy như thói quen khi trước.
Không khí yên lặng, Mạc Toàn cũng không nghĩ có chuyện gì nên nói lúc này.

Lúc ấy, điện thoại Tuấn Anh lại đổ chuông, anh nén thở dài, anh cũng đoán ra là ai.

Thực ra anh ta đã gọi vài cuộc khi trên xe, nhưng là anh "thuận tay" tắt đi để cho cậu ngủ.

Bây giờ chắc hẳn anh ta lại gọi tới rồi.
- Alo, sao vậy
- Em đang ở đâu?
- Ở khách sạn.
- Không, ý anh em ở phòng nào?
- Hả?
- Số phòng của em ý?
- Ở số..
Cậu ú ớ không hiểu anh hỏi làm gì, chỉ đành đọc số phòng cho Tuấn.

Nghe xong Tuấn liền tắt máy cái bụp mà không nói gì thêm.

Năm phút sau cửa phòng cậu đổ tiếng gõ liên hồi.

Tuấn Anh đang ngồi lau mặt nên Mạc Toàn ra mở cửa.
Thấy người mở của và người gõ cửa cả hai cùng đứng hình vài giây.

Sau đó Tuấn liền xô người Mạc Toàn bước vào.

Thấy Tuấn Anh thực sự ở đó, anh như phát hỏa:
- Sao hai người lại ở cùng nhau? Chẳng phải em nói em ở riêng à?
Nhìn người bước vào, Tuấn Anh liền biết chuyện này lại loạn lên rồi đây.

Cậu đành đứng lên cầm tay Tuấn trấn tĩnh.
- Chuyện là như này..
Cậu đem chuyện kể lại, sau đó nhìn anh với ánh mắt thành thật.
- Tại sao không đổi phòng người khác ở cùng em?
Mạc Toàn khóe mặt giật giật, tên điên này, giận lên cái là không suy nghĩ:
- Anh muốn người ta biết mặt thật của Tuấn Anh à?
- Tôi..
Anh nghĩ lại, đúng vậy, nếu thế thì toang rồi.

Anh nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định.
- Không được, tôi cũng sẽ ở đây!
Nói xong không để ai đồng ý hay phải đối, anh đem vali của mình trực tiếp nhét vào tủ, còn tiện tay đem quần áo của hai người họ gạt sang hai góc để không dính vào nhau.
Tuấn Anh bóp bóp thái dương.

Chuyến này lại đau đầu đây!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.