Yêu cầu của Vũ Thiên Phong khiến cho Hàn Tử Huyên chỉ biết miễng cưỡng đồng ý. Cô định hôn lên má trái của anh, đôi môi sắp chạm vào một bên mặt thì Vũ Thiên Phong liền nhanh người xoay mặt qua trái. Bây giờ cô đã không hôn má anh nữa mà trực tiếp hôn môi anh. Hàn Tử Huyên đơ người trong giây lát rồi kết thúc nụ hôn với gương mặt ửng đỏ. Yên Yên từ lúc nghe yêu cầu của Vũ Thiên Phong, cô đã quay ra sau để tiện cho hai người họ được thân mật.
Vũ Thiên Phong nắm tay Hàn Tử Huyên rồi cả ba cùng vào nhà. Anh căn dặn bác Bạch chuẩn bị một phòng cho Yên Yên. Biết đây là em gái của Thiếu phu nhân nên tất cả mọi người đều chuẩn bị rất chu đáo. Khi Hàn Tử Huyên định cùng Yên Yên lên phòng của cô thì bị Vũ Thiên Phong ngăn cản. Anh khom người, vác cô lên vai rồi nhờ bác Bạch đưa Yên Yên về phòng nghỉ ngơi
Lên đến phòng, Vũ Thiên Phong đặt Hàn Tử Huyên lên giường. Cô biết có lẽ anh đang giận vì đã lén ra ngoài mà không báo cho anh biết. Hàn Tử Huyên biết lần này mình đã làm cho anh giận dữ. Nhưng biết làm sao bây giờ, vì từ trước đến nay, tính của Hàn Tử Huyên khá ương ngạnh.
Sau khi được Vũ Thiên Phong dạy dỗ bằng một màn la mắng. Hàn Tử Huyên đành nghe theo những gì anh nói. Cô định nói với, đêm nay sẽ ngủ cùng với Yên Yên. Nhưng cô chưa kịp mở miệng xin đã bị anh nhìn thấu. Biết trước đêm nay cô sẽ định trốn tránh nên anh đã có sẵn ý định trong đầu là không đồng ý. Quyết nài nỉ Vũ Thiên Phong cho bằng được, cuối cùng anh cũng đồng ý. Nhưng mà đồng ý cho đêm nay cô chỉ được ở bên đó một tiếng để tâm sự với Yên Yên. Lúc đầu, Hàn Tử Huyên không đồng ý với quyết định này, nhưng đến khi nghe anh nói
" Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn:
Một là chỉ được ở bên phòng của Yên Yên một tiếng. Hai là đêm nay yên phận ngủ ở đây với anh
Em chọn đi "
Hàn Tử Huyên nghe vậy nên nhanh chóng chạy sang phòng của Yên Yên. Đứng trước cửa phòng, cô lấy tay gõ nhẹ vào cửa và gọi:
" Yên Yên, là chị "
Yên Yên đang trong phòng, nghe tiếng gọi của Hàn Tử Huyên nên nhanh chóng chạy ra mở cửa. Yên Yên vội mời Hàn Tử Huyên vào phòng. Ngôi trên giường, cả hai cùng tâm sự. Yên Yên nói với Hàn Tử Huyên:
" Lúc trước, em chỉ nghe nói Vũ gia là một gia đình rất giàu và có quyền thế. Không ngờ, ở đây lại giàu hơn cả trong tưởng tượng của em "
" Đúng vậy, lúc đầu chị cũng nghĩ giống em.
Nhưng khi ở đây một thời gian dài, chị mới dần phát hiện ra. Vũ gia không chỉ giàu có mà còn có một số người giàu về lòng yêu thương. Họ sẵn sàng hy sinh để người kia được hạnh phúc "
Hàn huyên mãi, cuối cùng cũng đã qua thời gian một tiếng cũng đã nhanh chóng trôi qua. Yên Yên lúc này cảm thấy khát nước nên đã xuống dưới nhà uống nước. Còn Hàn Tử Huyên do mệt lử, không còn sức để trở về phòng của Vũ Thiên Phong nên cô đã ngủ quên tại phòng của Yên Yên. Sau khi Yên Yên uống nước xong, cô nhanh chóng trở về phòng, nhìn thấy Hàn Tử Huyên nằm trên giường. Cô đi đến xem thì thấy Hàn Tử Huyên đang ngủ, định sẽ đến gõ cửa phòng của Vũ Thiên Phong để anh đưa Hàn Tử Huyên về phòng ngủ. Yên Yên vừa nỡ cửa thì đúng lúc, Vũ Thiên Phong đang đứng trước cửa phòng cô, nhìn anh như đang định gõ cửa phòng. Vũ Thiên Phong nói:
" Đã hơn 5 phút nhưng chưa thấy Tử Huyên về phòng. Cô ấy còn bên trong chứ? "
Yên Yên gật đầu rồi đưa anh vào phòng, cô chỉ Hàn Tử Huyên đang nằn trên giường ngủ ngon lành. Vũ Thiên Phong nhẹ nhàng đi đến, anh sợ sẽ tiếng bước chân lớn sẽ làm cho cô thức giấc. Khom người rồi bế cô vào lòng, Yên Yên đi đến và giúp anh mở cửa phòng. Đóng cửa lại, Yên Yên không đi vào trong mà cô vẫn đứng dựa lưng vào cửa, hai tay chắp phía sau lừng. Đầu ngước lên trên nở nụ cười tự mãn, suy nghĩ
" Nếu như có mộ người yêu mình như Vũ Thiên Phong yêu chị Huyên. Mình nhất định sẽ không tiếc mà từ bỏ tất cả để có thể ở bên người đó "
Vũ Thiên Phong bế Hàn Tử Huyên vào phòng, đặt cô lên giường rồi ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của cô. Anh chưa từng ngắm một người con gái nào khi ngủ cả, cô chính là ngoại lệ. Gương mặt của cô ngay khi ngủ vẫn rất xinh đẹp, nhưng có lẽ do gần đây cô quá chuyện tâm vào công việc nên bị kiệt sức. Khi Vũ Thiên Phong đắp chăn cho cô và định đến phòng để đọc những tài liệu cho ngày mai thì bị Hàn Tử Huyên nắm lấy tay. Bất ngờ vì bị cô nắm lấy tay, Vũ Thiên Phong xoay người lại thấy cô vẫn ngủ yên giấc. Nhưng lúc này, mặt cô đã nhăn lại, nước mắt cứ rơi xuống gương mặt xinh đẹp của cô. Hàn Tử Huyên dù ngủ nhưng vẫn cố vùng vẫy và cố gắng kéo Vũ Thiên Phong lại, miệng luôn miệng gọi:
" Ba, ba. Đừng đi mà, đừng đi, đừng bỏ lại con ở đây một mình mà. Con không muốn đâu
Con không muốn! "
Thấy Hàn Tử Huyên gặp ác mộng, anh nhanh chóng ngồi kế bên cạnh cô, nắm chặt lấy tay cô và nói:
" Tử Huyên, đừng sợ, có anh ở đây rồi
Anh sẽ không rời bỏ em đâu. Đừng sợ "
Vũ Thiên Phong vừa nói, anh vừa lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt và mi của cô. Anh định đi xem tài liệu, nhưng khi thấy Hàn Tử Huyên như vậy, anh đã từ bỏ ý định đó và ôm cô vào lòng ngủ. Anh đặt lên trán cô một nụ hôn, như muốn nói với Hàn Tử Huyên
" Anh sẽ luôn bên cạnh để bảo vệ cho em "
Suốt đêm đó, Vũ Thiên Phong không tời cô nửa bước, anh ôm chặt cô vào lòng rồi ngủ đến sáng